Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 667: Mã ca nói

Tiểu Vũ cười hì hì, nàng càng thêm thuận theo áp sát vào người Khổng Vân Minh. Loại da thịt tiếp xúc trực tiếp này khiến Khổng Vân Minh càng thêm thoải mái. Hà Vân Tùng rất tự nhiên rời khỏi phòng riêng, hắn hiện tại đã trở thành tâm phúc của Khổng Vân Minh. Lãnh đạo nguyện ý dẫn hắn đến những nơi riêng tư, hắn cũng nhân cơ hội kết giao được không ít ông chủ. Khổng Vân Minh bây giờ càng ngày càng thuận lợi với chức vụ bí thư khu ủy của Nhậm Thượng, xung quanh hắn nhanh chóng tụ tập không ít tinh anh xã hội. Có những quan viên mong muốn thăng tiến, có ông chủ bản địa, có nhà đầu tư từ nơi khác đến. Khi vòng tròn càng lớn, đương nhiên cần có một số yếu tố bên ngoài giúp bản thân tiến hành sàng lọc. Trong tình huống này, thư ký và người thân cận trở nên vô cùng quan trọng. “Tiểu Vũ. Chỗ cửa hàng của cô xem kỹ chưa?” Sau khi Hà Vân Tùng đi ra ngoài, Khổng Vân Minh hỏi Tiểu Vũ: “Phải nắm chắc nhé.” Tiểu Vũ nói: “Em đi xem mấy cửa hàng đối diện khu chính phủ rồi, em thấy vị trí địa lý hơi lệch chút cũng không sao. Vị trí địa lý tốt, thì diện tích và các mặt khác không được ổn.” Khổng Vân Minh cười cười, anh chỉ vào Tiểu Vũ, nói: “Chúng ta mở quán trà thôi mà, không cần vị trí địa lý quá tốt đâu. Cô tranh thủ thời gian đi xem mặt tiền cửa hàng đi. Sau đó, tôi cho cô số điện thoại của một người, để anh ta đến lo việc sang lại cửa hàng, đến lúc đó sẽ có người giúp cô sửa sang lại cho tốt.” “Vậy chúng ta kinh doanh cái gì ạ?” Tiểu Vũ lòng như gương sáng nhưng cô cố ý giả bộ mơ hồ. Tiểu Vũ là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, nàng rất rõ, đối với đàn ông, điều quan trọng nhất chính là được cần đến, được tôn trọng, được sùng bái. Khổng Vân Minh cười cười, nói: “Đến lúc đó sẽ có người giúp cô sắp xếp, mở quán trà thì thế nào?” Tiểu Vũ vội vàng nói: “Quán trà tốt đấy ạ. Em nghe nói một bánh trà có thể bán được mấy chục vạn.” Khổng Vân Minh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy. Làm ăn chính là phải làm loại hình kinh doanh này.” Tiểu Vũ vô cùng vui vẻ, cô vội vàng nắm lấy tay Khổng Vân Minh: “Anh Khổng, vận mệnh của em đều thay đổi là nhờ gặp được anh đó. Đôi khi em nghĩ, những khổ cực trước kia của em, có lẽ chính là vì để gặp được một chân mệnh thiên tử như anh, làm bàn đạp. Trong bài hát chẳng phải có câu sao? Không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng.” Vừa nói, giọng Tiểu Vũ còn có chút nghẹn ngào. Khổng Vân Minh cảm thấy thỏa mãn trong lòng, cảm giác thỏa mãn đạt đến cấp sử thi. Có một giai nhân như vậy bên cạnh, thật sự là quá tuyệt vời. Khổng Vân Minh nghĩ bụng: Đây mới thực sự là cuộc sống! Mình ở trong tỉnh ủy đại viện viết hơn hai mươi năm báo cáo, chẳng phải cũng là vì ngày hôm nay sao? Trong lòng của hắn không khỏi có chút cảm động lây, thế là hắn ôm Tiểu Vũ, tâm tình thương hoa tiếc ngọc đạt đến đỉnh điểm. Một lát sau, Tiểu Vũ nói: “Anh à, em có một người em họ muốn đến Đông Minh này làm chút kinh doanh, em có thể mang theo cậu ấy không? Vừa hay anh họ em cũng ở Đông Minh, em từ nhỏ đã được ông bà ngoại nuôi lớn, cho nên tình cảm với họ hàng rất thân thiết.” Khổng Vân Minh cười nói: “Đương nhiên là được. Chuyện nhỏ nhặt này còn cần nói với anh sao?” Tiểu Vũ nũng nịu: “Anh thật tốt.” Nàng nói tiếp: "Em biết rất rõ em có ngày hôm nay là đều nhờ có anh, tất cả mọi thứ của em đều do anh mang đến. Những chuyện này, không nói với anh, thì em còn có thể nói với ai được nữa. Em một cô gái yếu đuối, nếu không gặp được quý nhân, ở thành phố lớn lạnh lùng như vậy, làm gì có chút chỗ dựa nào." Khổng Vân Minh gật đầu, sau đó hắn hỏi: "À mà, anh họ của em được thả ra chưa?" "Được thả rồi. Em họ của em tìm một dân mạng, dân mạng đó quen biết với lãnh đạo ở phân cục Đông Minh. Nghe nói anh họ không có chuyện gì, thế là thả anh ấy ra." Khổng Vân Minh có chút kinh ngạc: "Em họ của em còn có cả dân mạng thần thông quảng đại như vậy sao?" Tiểu Vũ vội vàng nói: "Anh à, em không phải sợ gây phiền phức cho anh nha. Em biết gần đây anh cứ bị thư ký Tô kia làm phiền, nếu nhờ anh lên tiếng, ngược lại khiến anh ta có cơ hội nắm được điểm yếu. Em biết anh luôn phải cẩn trọng, em giúp gì được anh đâu, cũng không thể gây thêm phiền phức cho anh được. Em chỉ có thể cùng người nhà bàn bạc thôi." "Em họ em là người tài giỏi, học về máy tính. Cậu ấy nói quen biết với Mã ca nào đó, làm ăn rất phát đạt ở Đông Minh. Sau đó anh họ em mới được thả đấy." Khổng Vân Minh nghe xong khẽ gật đầu, nghe Tiểu Vũ nói vậy, hắn không khỏi càng thêm coi trọng Tiểu Vũ. Biết không gây thêm phiền phức cho mình, rất tốt, không hổ là người mình để ý. Sau đó hắn nói: “Chờ khi nào quán trà của cô khai trương, thì gọi cậu em họ cao tài kia đến đây, để tôi xem khả năng của cậu ta đến đâu.” “Vâng ạ, cảm ơn anh.” Tiểu Vũ đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn. Tựa như một con mèo hoang đã được thuần hóa. Thỏa mãn tâm lý được cần đến của Khổng Vân Minh... Người em họ mà Tiểu Vũ nhắc tới, không nghi ngờ gì chính là Mạc Thông. Tiểu Vũ không phải hạng đèn cạn dầu, một mặt nàng là tình nhân bí mật của Khổng Vân Minh, một mặt khác cũng muốn duy trì mối quan hệ với kiểu người trẻ tuổi đẹp trai lại hoàn toàn phục tùng như Mạc Thông. Nàng vừa muốn tiền và quyền của Khổng Vân Minh, lại muốn tuổi trẻ và thể lực của Mạc Thông. Hơn nữa, nàng cảm thấy Mạc Thông có thể giúp đỡ được cho mình. Mạc Thông rất thông minh, có thể bị nàng sai khiến. Trong lòng của nàng có kế hoạch riêng, nàng không muốn chỉ trở thành tình nhân của Khổng Vân Minh, hay là một cái găng tay trắng. Nàng muốn tính xa hơn, Mạc Thông là tiềm năng, quan trọng nhất chính là, Mã ca kia rất hợp ý nàng. Tối hôm qua, Tiểu Vũ cùng Mã ca gặp mặt một lần. Mã ca tuy không đẹp trai, nhưng Mã ca nói chuyện rất sâu sắc, vui vẻ, tự nhiên có thể từ từ tiến vào khe hở trong lòng nàng. Tối hôm qua, nàng ngủ cùng với Mạc Thông. Nhưng, không hiểu sao trong đầu của nàng toàn nghĩ về Mã ca. Còn có những lời Mã ca đã nói. Mã ca nói: Phụ nữ phải học cách tính toán cho bản thân mình. Lúc còn trẻ, cứ sống thật tốt, có một khuôn mặt xinh đẹp là được. Nhưng muốn một mực tốt, muốn khống chế vận mệnh của bản thân, thì phải dựa vào đầu óc. Phụ nữ phải học cách coi đàn ông là bậc thang. Cái này không chỉ là tìm một người đàn ông mạnh mẽ, đồng thời cũng phải có mạng lưới quan hệ của riêng mình. Những lời của Mã ca như một cuốn kinh thánh thần thánh đi vào lòng Tiểu Vũ, rất nhiều suy nghĩ trùng khớp với nàng, giúp nàng chỉ rõ con đường phía trước. Sau đó, hôm nay ban ngày, nàng lại cùng Mã ca nói chuyện điện thoại. Mã ca với thân phận một người thầy đã nói cho nàng: “Người ta chỉ sống có một lần, phải sống vì bản thân. Phàm là chuyện gì cũng nên chuẩn bị cho mình một đường lui.” Nói thêm, Mã ca liền phân tích cho nàng về mối quan hệ giữa nam và nữ, người đàn ông trung niên cần những giá trị cảm xúc gì. Người đàn ông có quyền thế cần phụ nữ làm những gì cho mình. Lời của Mã ca như là sự khai sáng, vốn là người thông minh, Tiểu Vũ càng lĩnh hội một cách dễ dàng. Quả nhiên, đến tối, liền tung ra một loạt đòn combo cho Khổng Vân Minh khiến hắn mê mệt. Nhưng đối với Mã ca mà nói, như thế này tính là gì chứ? Mã ca còn dạy nàng, nếu như cô có thể tham gia vào công việc làm ăn của người có địa vị, thì nhất định phải lưu ý việc ghi chép sổ sách rõ ràng, để lợi ích có thể được chia sẻ cùng nhau, mọi người có thể ngồi trên một chiếc bàn vui vẻ ăn cơm, thì điều quan trọng nhất là gì? Chính là, cả hai bên đều phải có khả năng lật bàn. Nếu như cô không có năng lực lật bàn, thì đối phương sẽ ăn chắc cô, người ta ăn thịt còn cô uống nước canh, người ta hưởng thụ xong tuổi thanh xuân của cô rồi sẽ đi tìm người trẻ khác thôi. Cô tốt nhất là nên đưa Mạc Thông đi cùng, Mạc Thông người này thông minh, mà lại trung thực nghe lời. Cô cứ coi cậu ấy là em trai của cô, chắc chắn cậu ấy sẽ nguyện ý. Mã ca chỉ ra nước cờ này, Tiểu Vũ răm rắp nghe theo. Thậm chí, Tiểu Vũ còn thấp thỏm hỏi Mã ca: "Anh có muốn em trao tuổi xuân của em cho anh không?" Mã ca nói: “Tôi thích người trưởng thành hơn một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận