Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 194: Chân tướng phơi bày trung

Chương 194: Chân tướng phơi bày
Thư Khai Minh ăn xong cơm trưa, gọi điện thoại đến khu cục công an.
Lưu Quân Đào nói cho hắn biết: "Vụ án tập đoàn Bart đã dựa theo quy định chuyển giao cho cục thành phố."
Thư Khai Minh rất không thích thái độ của Lưu Quân Đào, Lưu Quân Đào thế mà không có sử dụng 'Kính ngữ'. "Ai quy định? Ở đâu ra quy định?"
Lưu Quân Đào không mặn không nhạt thọt một câu: "Thư bí thư. Nếu có nghi vấn thì đến hỏi cục thành phố đi, chúng tôi bây giờ nhiệm vụ rất nặng, phải làm cho tốt công tác bảo an lãnh đạo thị sát."
Thư Khai Minh cúp điện thoại, hắn nhờ thư ký đem điện thoại cho quyền khu chính pháp ủy.
Khu chính pháp ủy nói với Lý Đại Khải, vụ án này bọn họ cũng không có cân đối, khu viện kiểm sát cũng không có nhận được bất kỳ tin tức liên quan đến điều tra vụ án này.
Lý Đại Khải lo sợ bất an, khi hắn hồi báo với Thư Khai Minh, có chút lo lắng nói: "Lão bản, ta cảm thấy có điểm gì đó là lạ."
"Không có gì không thích hợp. Bành Vĩ Hoành cục thành phố cùng Lưu Quân Đào đúng là cá mè một lứa, hắn vào thời điểm này đứng ra chẳng qua là nhất thời khí phách. Ngươi đốc thúc Ban Kỷ Luật Thanh tra bên kia một lần, muốn bọn họ gấp rút thời gian, chờ lãnh đạo thị sát xong, liền bắt Lưu Quân Đào cùng Tô Hi xuống."
Lý Đại Khải thấy lãnh đạo như vậy yên tâm, hắn cũng từ từ thoải mái tinh thần.
"Vậy còn chủ tịch Trần Đường thì sao?"
"Trần Đường là người bảo đảm, không tới phiên chúng ta quan tâm. Họa không tới trên người chúng ta. Hiện tại trọng yếu lãnh đạo muốn đi qua thị sát, tất cả mọi người không muốn náo ra sóng gió, liền để bọn họ cực khổ thêm hai ngày, chờ lãnh đạo vừa đi, hắn sẽ cảm nhận được cái gì gọi là tỉnh thị khu cứu viện bão hòa. Đúng rồi, việc lãnh đạo tiếp kiến quần chúng, công nhân, ngươi phải xác nhận lại với các bên, đừng để xảy ra bất kỳ nhiễu loạn nào."
"Vâng." Lý Đại Khải vội vàng lĩnh mệnh.
...
Trần Đường, Trần Văn Bân nằm mơ cũng không nghĩ tới, bọn hắn bị còng vào hàng rào một buổi tối.
Tuy Nhiên ở giữa có Khưu Bảo Hoa, Hồ Tân Võ bọn người đến điều tra, ý đồ cho bọn hắn bỏ còng tay ra, nhưng đều không thành công.
Đến nửa đêm, đến cả Trần Đường cũng không chịu nổi. Hắn cũng không dám nói cái gì như kiểu 'Hoành Thiệu nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều năm như vậy, vỗ béo nhiều người như vậy'.
Hắn nghiến răng, hung tợn nhỏ giọng nói ra: "Đám vong ân phụ nghĩa. Nếu ta mà xảy ra chuyện, bọn chúng có trốn thoát được không?"
Trần Văn Bân thì thầm: "Cha, có phải là. . . Bọn hắn muốn cố ý để cho chúng ta ăn chút đau khổ? Đám quan làm này, tim còn đen hơn cả than đá, tâm địa còn xảo quyệt hơn tổ ong."
Trần Đường hơi hít một hơi, trong lòng hắn nghĩ, chắc hẳn là như vậy.
Bởi vì, khi Khưu Bảo Hoa đến đã nhắc nhở bọn hắn, Tô Hi đã bị tạm thời cách chức, chính pháp ủy thư ký mới tới rất chính nghĩa.
Nếu bọn hắn có thể tạm thời cách chức Tô Hi, vậy chẳng phải bọn hắn cứu mình cũng là chuyện dễ dàng sao?
Xem ra bọn hắn là thấy chết không cứu.
Trần Đường sát cơ nổi lên tứ phía: "Chờ chúng ta ra ngoài, đưa tổng bộ đến Tinh Thành, nhất định phải cho bọn chúng vào, cho chúng cảm nhận cảm giác."
Một đêm này, đúng là đêm gian nan nhất của hai cha con.
Vì bọn hắn bị treo còng lại, đứng thẳng không được, ngồi xổm cũng không xong, muốn dựa vào trên song sắt nghỉ ngơi một hồi, cũng sẽ rất nhanh tỉnh lại.
Điều làm bọn hắn khó chịu hơn là... Nhâm Trung Nguyên bọn họ lại có thể tựa vào nằm trên ghế dài mà ngủ.
Lúc đầu, bọn hắn còn chạy đến chăm sóc Trần Đường cha con.
Nhưng đến nửa đêm, cũng không nhịn nổi, đi ngủ.
Ở cục cảnh sát bên ngoài, Trần Đường cha con hơn người một bậc. Đến cục công an, nhưng lại khiến cho bọn họ kém một bậc.
Đây là lời nhắn nhủ cố ý của Tô Hi.
Tô Hi chính là muốn đánh vỡ quyền uy của Trần Đường cha con, có lợi cho việc điều tra vụ án.
Một đêm này vô cùng dài.
Sáng ngày thứ hai, bọn họ nhận được thông báo tạm giữ hình sự.
Hai người đều ngơ ngác, chỉ chút 'Việc nhỏ' này mà lại bắt chúng ta tạm giữ?
Trần gia cha con đều cho rằng mình có thể rất mau ra ngoài, dù sao thì quan hệ của bọn họ ở Trung Nam tỉnh có thể nói là gần như đỉnh cao rồi.
Trong nội thành, có bao nhiêu người trong hai cấp chính phủ cầm tiền của bọn họ, mà mình vẫn còn là một xí nghiệp gia nổi tiếng, chút chuyện này cũng không giải quyết được?
Còn bị tạm giữ hình sự? Ai ra quyết định? Sao nhanh thế?
Lưu Quân Đào kỳ thực cũng kỳ quái, sau đó mới biết được chính là chủ nhiệm đốc tra phòng giám sát của tỉnh ủy chính pháp Tần Nguyên Khải tự mình đốc thúc, đi theo thể thức đơn giản.
Trần Đường cha con khi nghe nói là của tỉnh chính pháp ủy, bọn hắn đều kinh ngạc.
"Sao có thể? Không phải nói thư ký chính pháp ủy mới tới giúp Chu Đức Bang, Thư Khai Minh sao?" Trần Đường nghi ngờ nói với Trần Văn Bân.
"Khưu Bảo Hoa dường như nói... Cô ta rất chính nghĩa."
Trần Văn Bân vừa dứt câu, hắn đã cảm thấy có gì đó lạ.
Cục thành phố rất nhanh đã có người tới.
Bành Vĩ Hoành đích thân đến dẫn đội.
Khi tiếp Trần gia cha con, Bành Vĩ Hoành còn muốn gọi điện thoại cho Tô Hi.
"Tiểu Tô, cậu đừng lo lắng. Lập tức cậu sẽ được khôi phục chức vụ. Lần này... Người của bộ đến, tập đoàn Bart chắc chắn phải chết!"
Câu nói này tạo áp lực rất lớn cho Trần gia cha con, đồng thời cũng khiến cho Nhâm Trung Nguyên bọn người lo sợ bất an.
Tô Hi ngược lại thấy kỳ lạ, hắn nói: "Chuyện này lại kinh động đến người của bộ ư?"
"Đừng che giấu, Tô lão đệ. Phó bộ trưởng đích thân dẫn đội, hắn còn nói là biết cậu. Cậu nói cho anh nghe xem, cậu có quan hệ gì trong bộ?"
"Không có gì đặc thù cả." Tô Hi nghĩ nghĩ, nói: "Lần trước lúc du lịch ở kinh thành, bộ trưởng Vu Quảng Thông có tặng ta một cái đồng hồ đeo tay, có được tính không?"
Bành Vĩ Hoành nghe xong câu này, lông mày dựng lên.
Thế mà còn chưa tính sao? Sao cậu không lấy chiếc đồng hồ này ra khoe khoang đi.
Nếu cậu khoe chiếc đồng hồ này, ai dám động vào cậu!
Ta cũng không cần lo sợ bất an thế này. Ta đã sớm mẹ nó vỗ bàn mắng Thư Khai Minh rồi.
Trách không được Lưu Quân Đào lại dũng cảm như vậy, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc.
Trách không được người của bộ lần này lại sảng khoái như vậy, phó bộ trưởng tự mình dẫn đội.
"Tiểu Tô, cái này tuyệt vời rồi! Cậu cứ chờ tin tốt đi."
Bành Vĩ Hoành cao hứng bừng bừng nói.
Còn cố ý bổ sung một câu: "Chờ làm xong vụ này, hai anh em mình nhất định phải uống một trận thật đã. Cậu phải cho anh quan sát kỹ chiếc đồng hồ của bộ trưởng Vu nha."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hi vẫn cảm thấy hơi kỳ quái.
Làm người hai đời, đạo lý đối nhân xử thế hắn đều hiểu.
Kiểu lãnh đạo 'lấy lòng' tặng quà này. Nghe có vẻ rất đáng sợ, có thể mượn gió bẻ măng trấn trụ một đám người. Nhưng, Tô Hi từ đầu đến cuối vẫn cho rằng quan trường là trò chơi 'hoa hoa kiệu tử chúng nhân sĩ'. Những người lãnh đạo có hảo cảm với ngươi, không có nghĩa là khi ngươi gặp chuyện, bọn hắn sẽ dốc toàn lực ra cứu ngươi.
Đa số lãnh đạo đều thích dệt hoa trên gấm, chứ không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trên quan trường, tuyệt đại đa số người đều cẩn thận, như đi trên băng mỏng, sợ đi sai một bước. Lo lắng vì chuyện của người khác mà bị kéo xuống nước.
Cho nên, Chu Tích đưa đồng hồ cho Tô Hi, Vu Quảng Thông đưa đồng hồ cho Tô Hi.
Tô Hi đều không nói với người ngoài.
Ngươi không nói, nhân tình vẫn còn đó.
Ngươi mà nghênh ngang khoe khoang, Tuy Nhiên trong một khoảng thời gian sẽ đạt được một số hiệu quả, nhưng, rất dễ dàng gây ra rắc rối không cần thiết, nhận được sự căm ghét của các lãnh đạo.
Nếu hỏi Tô Hi bây giờ có gan dám trực tiếp đối đầu với Thư Khai Minh vì đâu mà có, cùng với nguồn lực nào.
Điểm trọng yếu nhất chính là: Tô Hi cho rằng mình làm người hai đời, có trách nhiệm cải biến mảnh đất mình yêu này, càng có trách nhiệm sửa lại những 'sai lầm' mà mình biết được ở kiếp trước. Nếu đối diện với tội ác, không dám lên tiếng, chỉ nghĩ tới cuộc sống tốt của riêng mình, vậy thì trọng sinh hay không có gì khác nhau?
Đây là nguồn động lực lớn nhất của Tô Hi.
Mà sức mạnh của hắn là tiền trong tài khoản ngân hàng, cùng với Đường Hướng Dương, và những người dân bình thường.
Dự tính xấu nhất, không gì hơn việc mình bị chèn ép trực tiếp, rời khỏi đội ngũ cảnh sát.
Như vậy, hắn sẽ dùng những phương pháp khác để thực hiện lý tưởng của mình. Dù không thuận tay bằng, những kinh nghiệm mà mình có được từ kiếp trước cũng sẽ không dùng được.
Tiếp theo, chính là Đường Hướng Dương. Đường Hướng Dương là người mà hắn thật sự tin tưởng, hắn cũng tin rằng Đường Hướng Dương nhất định sẽ ra tay giúp mình. Nếu mình không có vấn đề gì, cùng lắm là bị điều đến trung bắc mà thôi.
Ở trung bắc, như vậy có thể giúp đỡ sự nghiệp.
Hơn nữa, dù đi đến trung bắc, hắn vẫn sẽ kiên trì bền bỉ nhằm vào tập đoàn Bart và Thư Khai Minh bọn người.
Vào lúc này, hắn có thể sẽ lấy hai chiếc đồng hồ đeo tay ra, xem có thể nhận được sự viện trợ từ bộ trưởng Chu Tích và bộ trưởng Vu Quảng Thông không...
...
PS, hôm nay suy nghĩ cả ngày, lật đi lật lại các tình huống, cũng bởi vì biểu lộ không đủ tốt nên bị vợ mắng một trận. Cho nên việc đổi mới đã bị chậm, cũng không phải lười biếng. Ban đêm vẫn còn nữa. Có rất nhiều bạn tặng quà, cảm ơn mọi người. Ngày mai sẽ ký tên cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận