Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 259: Không đúng, lão Hoàng

"Vẫn là phải kinh doanh hợp pháp. Tuy nhiên mở xe chui kiếm được nhiều, không cần chia hoa hồng, nhưng bị bắt một lần là mất cả chì lẫn chài."
Tô Hi vừa cười vừa nói, hắn đặt tờ chi phiếu lên trên sách, sau đó nhận lấy cái chén Hoàng Đại Bảo bưng tới.
Mắt nhìn xung quanh, nói: "Kiểu dáng căn hộ nhà các ngươi và nhà người bị hại có giống nhau không?"
Hoàng Đại Bảo lắc đầu: "Đối diện nhà họ là hai phòng, chỗ chúng ta là ba phòng. Nhà chúng ta đông người hơn."
"Người chết bình thường có hay qua lại với các ngươi nhiều không?"
"Không nhiều, gặp mặt thì chào hỏi thôi." Hoàng Đại Bảo nói: "Nàng là phụ nữ độc thân, lão bà của ta không muốn qua lại với nàng lắm."
Tô Hi chỉ cười cười. Hỏi tiếp: "Vậy các ngươi có từng thấy chồng nàng hoặc bạn trai gì đó không, hay có chỗ nào cảm thấy đáng nghi không?"
Hoàng Đại Bảo nhíu mày suy nghĩ: "Không có, ta ngày thường đi sớm về muộn, không chú ý những chuyện này."
Hoàng Đại Bảo thể hiện rất tự nhiên, rất giản dị.
Nếu như không phải Tô Hi mở thiên nhãn, thật sự sẽ cho rằng hắn là một tài xế taxi vô hại, cũng sẽ không liên tưởng hắn có liên quan đến vụ án mạng này.
Bởi vì, mọi điều kiện đều đủ để chứng minh hắn không liên quan đến vụ án này.
Lúc này, Tô Hi bỗng nhiên nói ra: "Chỗ các ngươi là ba phòng, sao chỉ có hai cửa phòng?"
Ánh mắt Hoàng Đại Bảo cuối cùng cũng xuất hiện một thoáng né tránh.
Nhưng rất nhanh, hắn lại bình tĩnh đối mặt với Tô Hi, nói: "Cảnh quan, vợ chồng chúng tôi lúc sửa nhà đã cải tạo lại, ba phòng đổi thành hai phòng, lão bà của ta và hài tử ở một phòng, ta ngủ một phòng. Ta ngủ ngáy khá dữ, hơn nữa có lúc làm ca đêm, sợ làm phiền bọn họ."
"Ồ? Vậy à."
Tô Hi đứng dậy, hắn nói: "Ta gần đây cũng mới mua căn nhà nhỏ, đang xem xét các mẫu thiết kế ở khắp nơi. Kiểu căn hộ của ta cũng tương tự cái này, để ta xem các ngươi thiết kế thế nào. Không có đập tường chịu lực chứ?"
"Không có."
Hoàng Đại Bảo trả lời theo bản năng, hắn đang muốn ngăn Tô Hi lại.
Tô Hi đã bước về phía phòng ngủ chính, hắn vội đuổi theo sát, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Tô Hi đẩy cửa lớn phòng ngủ chính ra.
Phòng ngủ chính rất lớn, bên trong kê hai cái giường.
Gian phòng ngoại trừ mặt tường gần cửa sổ và đầu giường, hai mặt tường còn lại đều làm tủ quần áo kịch tường.
"Sao ở đây lại kê giường đôi thế này?" Tô Hi hỏi.
Hoàng Đại Bảo nói: "Lão bà của ta và hài tử ngủ riêng, thằng bé lớn rồi, học tiểu học rồi. Ngủ chung giường với mụ mụ nữa không tiện lắm."
Tô Hi gật gật đầu, hắn đi một vòng quanh phòng.
Lại đi đến sờ vào cửa tủ, nói: "Lão Hoàng, cái tủ này đóng tốt thật đấy, toàn gỗ thật. Có thể giới thiệu thợ mộc cho ta không?"
"Được chứ. Cái tủ này chính là cữu cữu của ta đóng đấy. Ông ấy là thợ mộc, chỗ chúng tôi ai cũng tìm ông ấy đóng tủ. Tủ ông ấy đóng cơ bản không cần đinh, không cần keo, tay nghề tốt lắm."
Tô Hi vội vàng lấy điện thoại di động ra, nói: "Lão Hoàng, vậy ông cho ta số điện thoại đi. Ta liên lạc thử."
Hoàng Đại Bảo hơi sững sờ.
Lúc này, Tô Hi thuận thế kéo cửa tủ quần áo ra, bên trong tủ phía trên treo rất nhiều quần áo kiểu nữ, trông có vẻ không rẻ, đều là áo lông cao cấp, thậm chí còn có một cái áo da lông, phía dưới là một ít đồ chơi trẻ em.
Tô Hi đưa tay sờ sờ cái tủ, nói: "Tay nghề này quả thật không tệ."
Vào lúc này, Tô Hi ngửi được một mùi tanh thoang thoảng.
Tô Hi nắm cửa tủ, đóng mở mấy lần, tiếng gió cuốn theo mùi tanh nồng hơn.
Tô Hi không để lộ vẻ gì, nói: "Cái cửa tủ này làm cũng tốt thật, rất êm."
Hoàng Đại Bảo nói: "Cảnh quan, ngài nếu muốn sửa nhà, tìm cữu cữu của tôi là chuẩn không sai."
"Cho số điện thoại đi."
Tô Hi nhắc.
Hoàng Đại Bảo vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hắn tìm một lúc, tìm được số điện thoại, đọc cho Tô Hi.
Tô Hi dùng di động ghi lại.
Sau đó, lại nói với Hoàng Đại Bảo: "Lão Hoàng, ông nói với cữu cữu ông một tiếng nhé. Không thì lúc đó ta gọi điện thoại cho ông ấy, còn không biết giải thích thế nào."
Hoàng Đại Bảo gật gật đầu, lúc này, hắn cho rằng Tô Hi chắc là thật sự muốn sửa nhà.
Cữu cữu xác thực từng làm thợ mộc, cái tủ quần áo đặt làm riêng này cũng là cữu cữu đóng.
Cữu cữu trước kia hay nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nếu như kế hoạch sau này hoàn thành, cữu cữu đi đóng đồ nội thất cho một người cảnh sát, chắc chắn sẽ an toàn không lo. Còn có thể tùy thời dò la tin tức.
Cho nên, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đi.
Hắn còn cố ý bật loa ngoài.
Điện thoại đổ chuông 5 tiếng thì có người nghe máy.
Sau khi kết nối, bên kia lại không lên tiếng.
Là Hoàng Đại Bảo mở miệng trước: "Cậu Mãn, cháu là Đại Bảo đây."
"Đại Bảo, sao lại nghĩ đến chuyện gọi điện cho cữu cữu thế? Cữu cữu giờ không có tiền đâu, ít vốn liếng đó ta đưa hết cho ngươi rồi..."
Hai người nói tiếng Đức Tân, nhưng Tô Hi có thể hiểu được.
"Cậu Mãn, ta không hỏi vay tiền ngươi. Mà là có chuyện tốt giới thiệu cho ngươi, có cái cảnh quan chuẩn bị sửa nhà, hắn thấy thích cái tủ nhà chúng ta, muốn hỏi xem bên ngươi có thời gian không..."
Nói đến đây, Tô Hi còn làm cho hắn cái thủ thế 'kiếm tiền'.
"Còn nữa, khoảng bao nhiêu tiền?"
"Hả? Cảnh sát? Làm việc cho cảnh sát, không có phiền phức gì chứ?"
"Sao lại thế được? Ngươi nghĩ là cảnh sát nông thôn à. Cảnh sát trong thành phố đều là cảnh sát tốt cả."
"À, ta giờ vẫn còn ở Tân Đức. Ta cũng chưa xác định có thời gian hay không, lần trước Trương Đạo Đức gọi ta qua khu Nhạc Sơn làm việc, không biết có chắc chắn không. Giá cả thì, theo giá thị trường thôi. Xem có phải làm khoán bao vật liệu không. Nếu làm khoán bao vật liệu, thì tính theo mét vuông. Nếu chủ thuê nhà ra vật liệu, thì tính theo nhân công. Dù sao, ngươi cứ nói với hắn. Sẽ không tính đắt hắn đâu."
Tô Hi gật gật đầu.
Hắn liền đi ra ngoài.
Hoàng Đại Bảo vội nói thêm với cậu Mãn vài câu, sau đó cúp máy.
Hắn cũng đi ra theo, Tô Hi đẩy cửa một căn phòng khác ra.
Hắn còn đứng ở cửa, sờ lên khung cửa, hắn hỏi Hoàng Đại Bảo: "Lão Hoàng, cái khung cửa này cũng là cữu cữu ngươi làm à?"
"Đúng, toàn bộ đồ gỗ trong nhà đều là cữu cữu làm."
Tô Hi bật đèn phòng, hắn đi vào.
Giường của Hoàng Đại Bảo hơi bừa bộn, phòng của hắn cũng làm tủ quần áo kịch tường ở hai mặt.
Nhưng Tô Hi phát hiện một vấn đề... Phòng của Hoàng Đại Bảo cũng không lớn lắm, hơn nữa xét theo độ sâu của tủ quần áo, khoảng cách giữa hai gian phòng nhìn từ bên trong và bên ngoài có sự chênh lệch rõ ràng.
Tô Hi vừa rồi cố ý sờ khung cửa, chính là để đo khoảng cách giữa hai cửa.
Lúc này, hắn cực kỳ rõ ràng: Giữa hai phòng có giấu mật thất.
Rất có thể, hiện trường gây án đầu tiên chính là ở trong mật thất.
Cho nên, hắn không hề hoang mang. Hắn nhìn chiếc giường bừa bộn, dưới tủ đầu giường thậm chí còn có vớ chân của phụ nữ.
Tô Hi hỏi Hoàng Đại Bảo: "Lão Hoàng, ông có thể tiết lộ một chút không. Cữu cữu ngươi đóng đồ nội thất cho ông giá tiền là bao nhiêu thế? Ông cũng biết đấy, ta là cảnh sát mới, không có nhiều tiền."
Lúc này lòng cảnh giác của Hoàng Đại Bảo hơi thả lỏng. Hắn nói: "Cảnh quan, cữu cữu của ta không lấy tiền của ta mấy đâu. Nhưng mà, nếu ngài muốn đóng đồ nội thất, ta giúp ngài nói một chút giá, chắc chắn sẽ thấp hơn người khác."
"Vậy thì cảm ơn ông nhiều."
Nói xong, Tô Hi kéo một cánh cửa tủ ra.
Bên trong tủ treo rất nhiều quần áo đàn ông.
Trông qua thì bình thường không có gì lạ.
Nhưng độ sâu lại xác nhận phỏng đoán của Tô Hi.
Giữa hai phòng chắc chắn có một mật thất, hơn nữa không hề nhỏ.
Vẻ mặt Hoàng Đại Bảo vẫn bình tĩnh.
Trước đó cũng có cảnh sát đến xem qua, hắn không cho rằng vị cảnh sát trẻ tuổi này có thể nhìn ra được gì. Tay nghề của cữu cữu đúng là không tệ.
Nhưng ngay lúc này, Tô Hi bỗng nhiên nói: "Không đúng, lão Hoàng, cái tủ này của ông không đúng."
Hoàng Đại Bảo lập tức giật mình trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận