Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 259: Không đúng, lão Hoàng

"Vẫn là phải kinh doanh hợp pháp. Tuy rằng mở xe dù kiếm được nhiều, không cần chia lợi nhuận, nhưng nếu bị bắt một lần, liền mất cả vốn lẫn lời." Tô Hi vừa cười vừa nói, hắn để chi phiếu lên sách, sau đó nhận lấy cái chén Hoàng Đại Bảo đưa tới. Ánh mắt nhìn xung quanh, nói: "Nhà các ngươi và nhà người bị hại có cùng kiểu phòng không?" Hoàng Đại Bảo lắc đầu: "Nhà đối diện có hai phòng, còn nhà ta có ba phòng. Người nhà ta đông hơn." "Người đã khuất có hay lui tới nhiều với các ngươi không?" "Không nhiều, chỉ gặp mặt chào hỏi thôi." Hoàng Đại Bảo nói: "Nàng là phụ nữ độc thân, vợ tôi không thích lui tới với nàng." Tô Hi chỉ cười. Rồi hỏi tiếp: "Vậy các ngươi có thấy chồng hay bạn trai của nàng không, hoặc có chỗ nào thấy đáng nghi không?" Hoàng Đại Bảo nhíu mày suy nghĩ: "Không có, tôi thường đi sớm về tối, không chú ý mấy chuyện đó." Hoàng Đại Bảo diễn rất tự nhiên, rất thật thà. Nếu như không phải Tô Hi mở thiên nhãn, thật sẽ cho rằng hắn là một tài xế taxi vô hại, cũng sẽ không liên tưởng hắn có liên quan đến vụ án giết người này. Bởi vì mọi điều kiện đều cho thấy hắn không liên quan đến vụ án này. Lúc này, Tô Hi bỗng nhiên nói: "Nhà các ngươi có ba phòng, sao lại chỉ có hai cửa phòng?" Ánh mắt Hoàng Đại Bảo rốt cuộc có một thoáng né tránh. Nhưng rất nhanh, hắn lại bình tĩnh đối diện Tô Hi, nói: "Cảnh sát, lúc làm nội thất, hai vợ chồng tôi đã sửa lại phòng một lần, ba phòng thành hai phòng, vợ tôi và con một phòng, tôi ngủ một phòng. Tôi ngáy hơi to, hơn nữa đôi khi phải trực ca đêm, sợ làm phiền họ." "À? Ra vậy à." Tô Hi đứng dậy, hắn nói: "Gần đây tôi cũng mua nhà nhỏ, đang xem các kiểu thiết kế nội thất. Kiểu phòng nhà tôi với nhà anh không khác mấy, xem thử các anh thiết kế thế nào. Không có phá vỡ tường chịu lực chứ?" "Không có." Hoàng Đại Bảo theo phản xạ trả lời, hắn định ngăn Tô Hi lại. Tô Hi đã bước đi về phía phòng ngủ chính, hắn vội theo sau, muốn cản cũng không kịp nữa. Tô Hi đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Phòng ngủ chính rất rộng, bên trong kê hai cái giường. Trong phòng, ngoại trừ chỗ gần cửa sổ, đầu giường có hai bức tường, còn lại hai mặt tường đều là tủ quần áo kín mít. "Sao lại còn kê giường đôi thế này?" Tô Hi hỏi. Hoàng Đại Bảo nói: "Vợ tôi và con ngủ riêng, con tôi lớn rồi, học tiểu học rồi. Lại ngủ chung một giường với mẹ thì không hay lắm." Tô Hi gật đầu, hắn đi vòng vòng. Lại đi sờ cửa tủ, nói: "Lão Hoàng, cái tủ này làm đẹp đấy, toàn gỗ thật. Có thể giới thiệu thợ mộc được không?" "Được chứ. Cái tủ này do cậu tôi đóng. Cậu ấy là thợ mộc, ai ở chỗ tôi cũng tìm cậu ấy đóng tủ cả. Cậu tôi đóng tủ cơ bản không dùng đinh, không dùng keo, tay nghề rất tốt đấy." Tô Hi vội lấy điện thoại ra, nói: "Lão Hoàng, vậy cho tôi xin số điện thoại đi. Tôi liên lạc với cậu ấy." Hoàng Đại Bảo hơi sững người. Lúc này, Tô Hi thuận tay kéo cửa tủ quần áo ra, bên trong treo rất nhiều quần áo nữ, nhìn là biết giá trị không nhỏ, toàn là áo khoác lông cao cấp, thậm chí còn có một chiếc áo da, bên dưới là đồ chơi trẻ em. Tô Hi đưa tay sờ vào tủ, nói: "Tay nghề này đúng là không tệ." Đúng lúc này, Tô Hi ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt. Tô Hi nắm lấy cánh tủ, đóng mở mấy lần, mùi tanh càng nồng hơn khi gió cuốn lên. Tô Hi không lộ vẻ gì, nói: "Cái cánh tủ này làm cũng tốt đấy, êm ru." Hoàng Đại Bảo nói: "Cảnh sát, nếu anh muốn làm nội thất, tìm cậu tôi là không sai đâu." "Cho tôi số điện thoại đi." Tô Hi nhắc nhở. Hoàng Đại Bảo vội lấy điện thoại ra, hắn tìm một lúc rồi báo số điện thoại cho Tô Hi. Tô Hi dùng điện thoại ghi lại. Sau đó, lại nói với Hoàng Đại Bảo: "Lão Hoàng, anh nói trước với cậu anh một tiếng. Không thì đến lúc đó tôi gọi điện cho cậu ấy, lại không biết giải thích thế nào." Hoàng Đại Bảo gật đầu, lúc này, hắn cho rằng Tô Hi hẳn là thật sự muốn làm nội thất. Cậu hắn đúng là làm thợ mộc, cái tủ quần áo được đặt làm riêng này cũng là do cậu hắn đóng. Trước kia cậu hắn vẫn nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nếu như sau khi kế hoạch hoàn thành, cậu hắn đi đóng đồ dùng trong nhà cho cảnh sát, chắc chắn an toàn không lo. Còn có thể tiện thu thập tin tức nữa. Cho nên, hắn lấy điện thoại ra, gọi cho cậu. Hắn còn cố tình bật loa ngoài. Điện thoại reo 5 tiếng thì kết nối. Sau khi kết nối, bên kia vẫn chưa lên tiếng. Hoàng Đại Bảo mở miệng trước: "Đầy cậu, con là Đại Bảo." "Đại Bảo, sao lại nghĩ tới việc gọi điện cho cậu thế? Cậu đang kẹt tiền, vốn liếng lúc đầu đều đưa cho con hết rồi…" Hai người nói bằng tiếng Đức Tân, nhưng Tô Hi nghe hiểu được. "Đầy cậu, con không có hỏi vay tiền. Mà là có việc tốt muốn giới thiệu cho cậu, có một anh cảnh sát đang muốn làm nội thất, anh ấy thấy cái tủ nhà mình đẹp, muốn hỏi xem cậu có rảnh không…" Đến chỗ này, Tô Hi còn làm cho hắn một cái động tác tay 'kiếm tiền'. "Vậy hả? Cảnh sát? Làm cho cảnh sát thì không có rắc rối gì chứ." "Sao lại thế được? Anh cứ nghĩ như cảnh sát nông thôn ấy à. Cảnh sát trong thành phố toàn là người tốt thôi." "À, giờ cậu đang ở Tân Đức đây. Cậu cũng chưa chắc có thời gian rảnh không nữa, lần trước Trương Đạo Đức kêu cậu qua khu Nhạc Sơn làm việc, không biết xong chưa nữa. Giá cả thì đúng giá thị trường. Xem có phải làm khoán cả vật tư không. Nếu như làm khoán cả vật tư thì tính theo mét vuông. Nếu như chủ nhà tự cung cấp vật liệu thì tính theo nhân công. Dù sao thì cứ bảo anh ta là như thế đi. Không đắt được." Tô Hi gật gù. Rồi hắn đi ra ngoài. Hoàng Đại Bảo tranh thủ thời gian nói với cậu hai câu, rồi cúp máy. Hắn cũng đi ra, Tô Hi đẩy cửa một phòng khác. Hắn còn đứng ở cửa, sờ lên thành cửa, hắn hỏi Hoàng Đại Bảo: "Lão Hoàng, cái thành cửa này cũng là do cậu anh làm hả?" "Vâng, tất cả đồ gỗ trong nhà đều là do cậu tôi làm." Tô Hi bật đèn phòng, rồi bước vào. Hoàng Đại Bảo để đồ trên giường hơi lộn xộn, phòng của hắn cũng làm hai mặt tường tủ quần áo. Nhưng Tô Hi phát hiện ra một vấn đề... Phòng Hoàng Đại Bảo không quá rộng, mà theo chiều sâu của tủ quần áo, khoảng cách giữa hai phòng khác hẳn so với nhìn từ bên ngoài. Lúc nãy Tô Hi cố tình sờ lên thành cửa, chính là để đo khoảng cách giữa hai cánh cửa. Hiện tại, hắn đã quá rõ: giữa hai phòng ẩn chứa mật thất. Rất có thể, chỗ giết người đầu tiên là ở trong mật thất này. Cho nên, hắn không chút hoang mang. Hắn nhìn đồ vật lộn xộn trên giường, thậm chí dưới đầu giường còn có tất da của phụ nữ. Tô Hi hỏi Hoàng Đại Bảo: "Lão Hoàng, anh có thể tiết lộ một chút, cậu anh tính giá đồ dùng trong nhà cho anh bao nhiêu tiền không? Anh cũng biết đấy, tôi là cảnh sát mới, không có nhiều tiền." Hoàng Đại Bảo lúc này có chút lơi lỏng cảnh giác. Hắn nói: "Cảnh sát, cậu tôi không hay lấy tiền của tôi đâu. Nhưng mà, nếu như anh muốn đóng đồ dùng trong nhà, tôi giúp anh nói giá cho, chắc chắn sẽ rẻ hơn người khác." "Vậy thì cảm ơn anh nhiều." Nói xong, Tô Hi kéo một cánh cửa tủ ra. Trong tủ treo rất nhiều quần áo của đàn ông. Nhìn thì có vẻ bình thường. Nhưng chiều sâu của nó lại xác nhận phỏng đoán của Tô Hi. Chắc chắn giữa hai phòng có một cái mật thất, mà không hề nhỏ. Hoàng Đại Bảo vẫn tỏ vẻ bình thường. Trước đó cũng có cảnh sát đến xem qua, hắn không cho rằng cậu cảnh sát trẻ tuổi này có thể nhìn ra được cái gì. Tay nghề của cậu hắn thì không chê vào đâu được. Nhưng ngay lúc đó, Tô Hi bỗng nhiên nói: "Không đúng, lão Hoàng, cái tủ này của anh có vấn đề." Trong lòng Hoàng Đại Bảo lập tức giật thót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận