Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 158: Tô Hi a Tô Hi, ngươi nhưng thật đáng chết a!

Chương 158: Tô Hi à Tô Hi, ngươi thật đáng c.h.ế.t!
Mặc dù mọi người đều đã quen với hình tượng 'ngực không vết mực' của Trần Chất Bân, nhưng không ngờ hắn lại có thể nói ra lời như vậy.
Chả trách chủ tịch có chuyện quan trọng gì cũng đều không nói cho hắn biết.
Với cái đầu óc này, có thể làm được gì chứ?
Cũng chỉ là giỏi đầu thai, có tiền tiêu không hết, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, còn cưới được một lão bà như hoa như ngọc.
"Nếu là hắn bị bắt rồi được thả ra, chẳng phải sẽ hung hăng khoác lác một trận sao? Tên này, nếu là ta bị tô cảnh quan bắt rồi được thả, ta cũng sẽ ra ngoài khoe khoang một phen."
Người bên cạnh vội vàng ngăn lại: "Phi phi phi. Đại thiếu, cái này không thể nói lung tung được."
"Hì hì, ta chỉ đùa một chút, điều tiết bầu không khí thôi. Tô cảnh quan bắt ta làm gì? Ta là công dân tuân thủ luật pháp, không giống bọn ngươi đâu."
Câu nói này của Trần Chất Bân vừa thốt ra, mặt người bên cạnh đều tối sầm lại.
Đây là cái loại người gì vậy.
Chỉ có ngươi thanh cao, chỉ có ngươi thuần khiết thôi nhỉ. Ngươi nếu không phải là con trai Trần tổng, xem ta có vả vào mồm ngươi không.
Cơ mà, mấy năm nay Trần Chất Bân đúng là không làm chuyện bẩn thỉu gì, nhiều nhất chỉ là bắt nạt trai gái thôi.
Dù sao, với cái đầu óc của hắn, cũng không làm được chuyện bẩn thỉu gì cả.
Ngược lại thì Nhị công tử đầu óc linh hoạt, tiếu lý tàng đao, có thể kế nghiệp lão Trần tổng.
Lúc này, một chiếc Audi màu đen từ xa lái tới.
Nhân viên công tác nhắc nhở: "Đại thiếu, Mã khu trưởng đến rồi, chúng ta phải ra ngoài nghênh đón."
Mẹ nó.
Trần Chất Bân chửi một câu, hắn ngẩng đầu, đi ra ngoài. Sau đó hắn lẩm bẩm một tiếng: "Má... cái lão Mã Văn Quân này vẫn rất biết giữ thể diện nhỉ, còn cho hai chiếc xe cảnh sát đi theo sau. Sau này, con trai ta cũng phải để nó làm khu trưởng. Mẹ nó chứ ta còn chưa được ngồi xe cảnh sát bao giờ đâu."
Chiếc Audi màu đen nhanh chóng dừng lại trước ký túc xá tổng bộ tập đoàn Bart huy hoàng.
Trần Chất Bân bước tới, người đứng cạnh hắn tiến lên mở cửa xe, Mã Văn Quân tươi cười bước ra, hắn đưa tay ra bắt tay Trần Chất Bân.
"Đã lâu không gặp, Trần tổng."
Trần Chất Bân vừa bắt tay Mã Văn Quân, vừa nói: "Mã khu trưởng, có phải ngươi sắp được thăng chức không? Bây giờ ra ngoài đều có xe cảnh sát hộ tống nhỉ."
Mã khu trưởng theo bản năng quay đầu nhìn theo ánh mắt Trần Chất Bân, quả nhiên có hai chiếc xe cảnh sát dừng ở phía sau.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tô Hi bước xuống xe.
Mã Văn Quân biết Tô Hi, hắn lúc đó cảm thấy rất bất ngờ: Tô Hi đến đây làm gì?
Hắn đang định nói chuyện, thì Tô Hi đã dẫn theo La Văn Vũ nhanh chóng chạy tới.
Đồng thời, năm cảnh sát đi cùng bọn họ cũng đã bao vây những người có mặt.
Mã Văn Quân nghiêm nghị hỏi: "Tô cục trưởng, có chuyện gì vậy?"
Hắn rất tức giận.
Hắn cho rằng Tô Hi làm vậy là không nể mặt mình, ta đến tập đoàn Bart khảo sát chuyên án, đây là công trình trọng điểm của chính quyền khu. Ngươi chạy tới gây rối làm gì? Trong mắt ngươi còn có vị thường ủy khu ủy, thường vụ phó khu trưởng này không?
Không có.
Tô Hi căn bản không thèm để ý, hắn đi thẳng đến trước mặt Trần Chất Bân. Hắn nói với Trần Chất Bân: "Ngươi là Trần Chất Bân phải không?"
Trần Chất Bân gật đầu, hắn hỏi: "Ngươi là Tô Hi, Tô cảnh quan phải không?"
Tô Hi không trả lời hắn, nói tiếp: "Trần Chất Bân, ngươi có liên quan đến một vụ án buôn bán m.a t.ú.y, hiện tại chính thức triệu tập ngươi đến cục để tiếp nhận điều tra."
"Ta? Buôn lậu m.a t.ú.y?" Trần Chất Bân rất bất ngờ, hắn vội vàng xua tay: "Ta thiếu chút tiền đó sao? Có phải ngươi nhầm lẫn gì không? Tô cảnh quan, ngươi là thần thám cơ mà."
Tô Hi đưa giấy triệu tập cho hắn.
"Có trong sạch hay không, rất nhanh sẽ rõ ràng. Với tư cách công dân, ngươi có nghĩa vụ phối hợp cảnh sát điều tra. Đi thôi, đừng trì hoãn nữa."
Trần Chất Bân quay đầu nhìn lại.
Mã Văn Quân vội vàng bước lên trước, ngăn Tô Hi lại: "Tô Hi, Trần Chất Bân Trần tổng là doanh nhân nổi tiếng của khu chúng ta, nếu không có chứng cứ rõ ràng, ngươi không có lý do gì đưa hắn về cục công an, việc này sẽ gây ra ảnh hưởng xã hội cực kỳ xấu. Có chuyện gì, ngươi có thể hỏi hắn ngay tại đây, trước mặt ta."
Ánh mắt Mã Văn Quân rất dữ tợn.
Hắn là cán bộ cấp phó xứ có thực quyền, thường vụ phó khu trưởng, lại có quan hệ mật thiết với bí thư khu ủy. Hắn cho rằng mình ở khu Nhạc Bình này là dưới một người trên vạn người.
Không ai dám không nể mặt hắn.
Tô Hi tối qua trong điện thoại đã làm hắn khó xử, bây giờ còn muốn làm khó hắn ngay trước mặt.
Thường vụ phó khu trưởng như ta là để làm cảnh chắc?
Một phó cục trưởng nho nhỏ như ngươi lại dám chống lại mệnh lệnh của ta ngay trước mặt sao?
Mã Văn Quân ra vẻ quan uy.
Nào ngờ Tô Hi cười nhạt một tiếng, hắn nghiêng đầu đi, chẳng thèm nhìn mà nói: "Mã phó khu trưởng, ngươi đang dạy ta phá án à?"
Khí thế của Tô Hi vừa tỏa ra, bá khí lập tức ập tới.
Mã Văn Quân sững sờ, hắn không ngờ Tô Hi lại ngang ngược như vậy, dám làm mình mất mặt ngay tại chỗ.
Tốt.
Hắn tiến lên một bước, hét lớn: "Ta là Mã Văn Quân, hôm nay ai dám đưa Trần Chất Bân đi?"
Hắn gây áp lực lên các đội viên đội cảnh sát hình sự.
Tô Hi thuận tay đẩy hắn sang một bên, trực tiếp khống chế Trần Chất Bân.
Nhân viên công tác tập đoàn Bart vội vàng tiến lên, Tô Hi liếc nhìn La Văn Vũ.
La Văn Vũ trực tiếp rút súng từ bên hông, các đội viên phía sau hắn cũng không chút do dự, toàn bộ rút súng ra.
Khung cảnh lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Tô Hi nói: "Ai dám cản trở phá án, nổ súng cảnh cáo. Sau khi cảnh cáo, nếu còn dám cản trở, xử lý như tội chống người thi hành công vụ."
Nói xong, Tô Hi áp giải Trần Chất Bân đi về phía trước. Hắn còn chẳng thèm liếc nhìn Mã Văn Quân lấy một cái.
Lúc này, có một nhân viên công tác của Bart tiến lên đặt tay lên vai Tô Hi, định giành lại Trần Chất Bân, Tô Hi trực tiếp một cước đá hắn ngã xuống đất.
La Văn Vũ nhanh chóng tiến đến còng tay hắn lại.
Những cảnh sát hình sự khác rút súng nhắm vào những người còn lại.
Không một ai dám nhúc nhích.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Hi đưa người lên xe.
Mã Văn Quân tức đến nỗi nắm đấm siết chặt kêu răng rắc.
Hắn chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã thế này.
Lúc này, Trần Đường đã nhanh chóng từ trên lầu đi xuống.
Nhưng Tô Hi đã dẫn người nghênh ngang rời đi.
Trần Đường nằm mơ cũng không ngờ Tô Hi lại dám trực tiếp đến công ty hắn bắt con trai hắn đi, tiểu tử này, thật là to gan lớn mật! Thật là ngang ngược càn rỡ!
"Mã khu trưởng, có chuyện gì vậy?"
Mã Văn Quân hít sâu một hơi: "Tô Hi nói tiểu Trần tổng có dính líu đến một vụ án buôn lậu m.a t.ú.y, triệu tập hắn đến tiếp nhận điều tra."
Cái gì?
Trần Đường hít sâu một hơi, hắn nhìn Mã Văn Quân, có chút tức giận. Mặc dù khi Trần Chất Bân nói Mã Văn Quân chẳng qua là một con chó của nhà họ Trần, hắn đã giận dữ mắng Trần Chất Bân.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy con chó này nuôi thật vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Ngươi đường đường là thường vụ phó khu trưởng mà lại để cấp dưới của mình bắt con trai ta đi ngay trước mặt? Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?
Trần Đường nén giận, hắn hỏi Mã Văn Quân: "Chỉ là triệu tập, phải không?"
Mã Văn Quân gật đầu.
Trần Đường nói: "Vất vả Mã khu trưởng rồi, hôm nay là sinh nhật lão bà của ta, ta muốn Chất Bân về nhà ăn cơm tối, có được không?"
Đối mặt với ánh mắt sáng rực của Trần Đường, Mã Văn Quân không dám từ chối, hắn cũng không thể từ chối.
Bởi vì, hắn biết rõ Trần Đường nắm trong tay bằng chứng nhận hối lộ đủ để khiến mình phải ngồi tù.
Bọn họ đã sớm là một cộng đồng lợi ích, cùng hội cùng thuyền.
Nhất là sau khi tập đoàn Tường Nhuận sụp đổ, sự cấu kết lợi ích giữa bọn họ đã đạt đến đỉnh điểm.
Mã Văn Quân gật đầu: "Được."
Trần Đường vỗ vỗ vai hắn: "Vất vả Mã khu trưởng."
Sau đó, hắn quay người đi vào.
Mã Văn Quân hít sâu một hơi.
Hắn ngồi trở lại xe.
Lúc này, hắn có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra vào lúc nào đó.
Thì ra... Đúng vào lúc sinh nhật cha hắn một tháng trước, Tô Hi đã bắt cháu trai hắn Mã Cường Thắng đi ngay tại tiệc mừng thọ, chính mình cũng đã nói với Đàm Đức y như vậy, muốn Đàm Đức đưa Cường Thắng về ăn cơm trưa.
Kết quả cuối cùng là, Đàm Đức đã không thành công.
Chẳng lẽ, lịch sử sắp lặp lại?
Tô Hi à Tô Hi! Ngươi thật đáng c.h.ế.t!
Bạn cần đăng nhập để bình luận