Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 462: Tiểu Đường trở mặt

Chương 462: Tiểu Đường trở mặt
Triệu Tiểu Đường nhận danh thiếp, hắn cúi đầu trầm mặc rất lâu, hắn biết rõ chính mình là đã đâm lao thì phải theo lao. Dứt khoát, hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Hi, phát ra từ nội tâm hỏi: “Tô Cục, ngài rốt cuộc muốn làm ai?”
Tô Hi mỉm cười, nói một câu theo kiểu "bá đạo tổng giám đốc": “Ai làm ngươi, ta liền làm người đó.”
Triệu Tiểu Đường thật sự rất muốn rơi nước mắt. Hắn không phải cảm động, mà là bị trói trên chiến xa, không thể không rơi lệ. Triệu Tiểu Đường nói: “Tôi đã xem qua tình tiết kiểu này trong một tác phẩm nổi tiếng, tình cảnh hiện tại của tôi có phải nên gọi là tức nước vỡ bờ không?”
“Ngươi nhìn xem, ngươi có văn hóa như vậy, lẽ ra không nên lẫn vào đám người cặn bã như thế để chờ đợi vận mệnh thẩm phán, ngươi có thể trốn thoát mà, hiện tại ta đang cho ngươi cơ hội.” Tô Hi nhìn Triệu Tiểu Đường, nói: “Hơn nữa, tức nước vỡ bờ là phải vào rừng làm cướp. Hiện tại ta đang chỉ dẫn ngươi quay đầu lại.”
Nói xong, Tô Hi bảo Lý Tân Thiên: “Tân Thiên, hai ngày này đi theo Triệu Tiểu Đường. Nhưng nếu Triệu Tiểu Đường cố ý vứt bỏ ngươi, ngươi cứ trở về.”
Tô Hi nhìn Triệu Tiểu Đường: “Triệu Tiểu Đường, cơ hội ta chỉ cho ngươi một lần, có nắm bắt được hay không là do chính ngươi.”
Triệu Tiểu Đường cúi đầu, hắn đi ra ngoài, Lý Tân Thiên cách bốn năm bước đi theo hắn, Triệu Tiểu Đường gọi một chiếc taxi, còn Lý Tân Thiên thì lái chiếc xe mà tổ chuyên án cung cấp để đi theo. Nhìn hai người một trước một sau rời đi, Từ Triệt hỏi: “Tô Cục, có tin Triệu Tiểu Đường được không?”
Tô Hi nói: “Hắn có thể tin hay không không quan trọng, quan trọng là, có còn ai tin tưởng hắn không.”
“Bước tiếp theo làm sao bây giờ?”
“Ngủ một giấc thật ngon đi, bắt đầu từ ngày mai, sẽ không có giấc ngủ nào đâu.” Tô Hi duỗi người một cái, hắn quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt rất sắc bén liếc nhìn. Hắn cảm giác có người đang quan sát mình. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc hắn sau đó huýt sáo trở về phòng của mình....
Lý Mộc Sinh nằm trong phòng đặc biệt của Hoàng Đình Đại tửu điếm, miệng ngậm điếu thuốc, Hoàng Đình Huy nằm đối diện. Bọn họ vừa mới có một trận thi sức kéo. Đây là trò “lãng mạn” đặc trưng của bọn họ. Mặc dù, lần nào Hoàng Đình Huy cũng thua Lý Mộc Sinh. Sau khi thua, Hoàng Đình Huy sẽ còn nổi trận lôi đình, nói mình chọn phải người mới vào nghề, không biết phối hợp. Lúc này, Lý Mộc Sinh sẽ cười ha ha, trêu chọc Hoàng Đình Huy vài câu, sau đó hào phóng ném một xấp tiền, bảo người phụ nữ kia mau chóng biến đi. Cứ như vậy, ai nấy đều vui vẻ. Người của vương miện quán rượu đều biết Huy Ca là người tốt, Huy Ca cố tình thua. Nếu Huy Ca không cẩn thận thắng, Lý Mộc Sinh thật sẽ đánh người, thậm chí sẽ cắn người các kiểu, ở khách sạn đã từng có chuyện kinh dị, hắn đã cắn rụng một phần thân thể của hoa khôi lúc đó. Đẫm máu hết sức thê thảm. Sau đó cũng là Huy Ca dùng tiền giải quyết. Vì vậy, nghe nói Lý Mộc Sinh tới chơi, rất nhiều người đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“A Huy, ông được nuông chiều quá rồi đó. Đi vệ sinh không ra không thể trách bồn cầu, muốn rèn sắt thì phải tự thân cứng rắn.” Lý Mộc Sinh vỗ ngực nói với Hoàng Đình Huy.
Hoàng Đình Huy mỉm cười gật đầu. Mặc dù hắn là dân xã hội đen nhưng lại rất hòa khí, thái độ cũng có thể lên được có thể xuống được. Không dám nói có tài nhẫn nhục, nhưng thái độ gió xuân hiu hiu là tố chất cơ bản của hắn. Cho nên, hắn mới có thể tạo ra được sản nghiệp lớn như vậy. Đa số dân xã hội đen khác vẫn dựa vào bạo lực, làm công trường, mỏ đá, sòng bạc, thu phí bảo kê, ăn hoa hồng.... Có thể biến vương miện khách sạn thành một tiêu chuẩn trên cả nước, một nơi mạnh vì gạo, bạo vì tiền là cả một quá trình. Tân Á Thái cũng như vậy, Tân Á Thái có được như vậy là nhờ có Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường là một người toàn tài, gà lông đỏ có hắn toàn lực phụ tá, mới có được như ngày hôm nay. Rất nhiều dân xã hội đen cũng muốn làm khách sạn và quán bar. Nhưng đa phần là thua lỗ, ví dụ như Lý Mộc Sinh, Lý Mộc Sinh không được. Hắn chỉ có thể dựa vào “quan hệ” và nắm đấm để kiếm chút cổ phần danh nghĩa, chủ yếu vẫn là buôn lậu, mỏ cát đá, sòng bạc các loại. Đến cả lĩnh vực bất động sản hắn cũng không có hiểu rõ. Bất quá, vì hắn đánh được, lại có mối quan hệ thần bí mà cường đại, cho nên những năm này tiền của hắn cũng kiếm không ít. Chỉ là cổ phần danh nghĩa của Bạch Kim hội sở, Tân Á Thái, vương miện khách sạn...đã đủ cho hắn ăn chơi xả láng.
“Mộc Gia, ta nào có được cơ thể bằng sắt như ông, ta đây, sớm đã bị vét rỗng.”
“A Huy, ngày nào ông cũng vùi mình trong đám phụ nữ, sao không hao tổn cho được? Hay là thế này, ông cho tôi thêm chút cổ phần danh nghĩa, để tôi giúp ông chia sẻ bớt...” Lý Mộc Sinh vừa mở miệng đã muốn cổ phần danh nghĩa. Người này rất tham lam. Hoàng Quan Huy sao có thể đồng ý, hắn vội vàng nói: “Mộc Gia, ông cũng biết đấy. Cổ phần bên chỗ chúng ta nhiều người nhòm ngó lắm, Hoa Tả một mình đã chiếm 3 phần rồi, phía sau hắn còn có ông chủ đứng đó. Rồi còn đủ loại quan viên từ trên xuống dưới muốn ăn chút lợi, năm nay chúng ta thật vất vả mới thông được cửa quan hệ của chính quyền thành phố...Thật sự là không chia ra được nữa.”
Lý Mộc Sinh nhíu mày, hắn có chút không vui.
“Mẹ nó, sớm muộn gì cũng làm như Lâm Hướng Đông.” Lý Mộc Sinh cho rằng Lâm Hướng Đông cậy thế làm càn. Nhưng trước mắt mà nói, hắn cũng không thể động đến Lâm Hướng Đông. Hoàng Đình Huy nhìn xuống mũi chân mình, hắn không nói một lời.
Đinh linh linh. Chuông điện thoại của Lý Mộc Sinh phá vỡ sự im lặng. Hắn liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng bắt máy. Cuộc gọi kéo dài khoảng 1 phút 30 giây, cả quá trình Lý Mộc Sinh không nói gì. Điện thoại rất nhanh cúp máy. Lý Mộc Sinh ngồi thẳng người, hắn nói với Hoàng Đình Huy: “Triệu Tiểu Đường trở mặt rồi.”
Hoàng Đình Huy cũng giật nảy cả người: “Tiểu Đường trở mặt!! Không thể nào chứ?”
Lý Mộc Sinh trừng mắt nhìn Hoàng Đình Huy: “Tin tức của ta mà có thể sai à?”
“Vậy thì phiền phức lớn rồi, Tiểu Đường hiểu rõ về chúng ta, hầu hết mọi việc, cậu ta đều có tham gia.”
Lý Mộc Sinh nói: “Cho nên nhất định phải diệt trừ hắn.”
“Còn A Kê nói sao? Nhất định A Kê phải bảo đảm hắn chứ.”
“Tôi quản hắn nói sao, người này nhất định phải biến mất.” Lý Mộc Sinh đứng lên, hắn mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, bước chân rất nhanh. Hoàng Đình Huy mau chóng đuổi theo ra ngoài, hắn giữ chặt Lý Mộc Sinh: “Mộc Gia, bình tĩnh một chút. Hiện tại chúng ta không thể loạn được, mọi việc phải bàn bạc đã, ít nhất phải cho Tiểu Đường một cơ hội nói chuyện.”
Lý Mộc Sinh hít một hơi thật sâu, hắn khống chế lại cảm xúc đang dao động: “Gọi điện cho gà lông đỏ, bảo hắn đưa Triệu Tiểu Đường đến đây.”
Hoàng Đình Huy nói: “Sang quán trà bên cạnh đi, ở đây có nhiều người nói chuyện sẽ dễ lọt ra ngoài.”
Sau đó, hắn gọi điện thoại cho gà lông đỏ. Gà lông đỏ mới từ cục công an thành phố đi ra, hắn đang bận túi bụi làm thủ tục bảo lãnh cho 25 người. Chờ hắn làm xong, hắn mới phát hiện trên điện thoại của mình có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Triệu Tiểu Đường gọi đến. Có lẽ chỉ rung hai ba tiếng. Hắn đang định gọi cho Triệu Tiểu Đường, thì Hoàng Đình Huy gọi tới. Hoàng Đình Huy hỏi: “A Kê, giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi mới từ cục công an thành phố ra, đã tốn không ít công sức để đưa được đám người này ra....”
“Cục công an thành phố thả người?” Hoàng Đình Huy rất nghi ngờ, sao lại dễ dàng vậy? “Tôi đã nhờ đến quan hệ cứng. Hơn nữa bây giờ tổ chuyên án bên kia đang tập trung điều tra Bạch Kim hội sở, nên không quản đến bên này.”
Hoàng Đình Huy khẽ nhíu mày, sau đó hắn nói: “Tôi và Mộc Gia đang ở Vân Vận trà lâu, anh gọi Tiểu Đường đến nhanh đi, có chuyện quan trọng.”
Gà lông đỏ lập tức đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận