Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 73: Quái đản ngang ngược Ngũ đại đội trưởng

Chương 73: Quái đản ngang ngược, Ngũ đại đội trưởng.
Chu Tích nhận được điện thoại của Hoàng Hân, người em họ xa. Hai nhà bọn họ luôn qua lại thân thiết.
"Anh, anh mau xem ti vi, kênh một ấy. Anh nhìn xem Tô Hi ở trong đó." Hoàng Hân vốn nóng tính, trong điện thoại giọng nàng đầy lo lắng.
Chu Tích biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
"Cái anh cảnh sát kia dung mạo thật giống anh lúc còn trẻ ấy, em vừa cố ý lật ảnh chụp hồi trẻ của anh ra, em thấy ít nhất cũng phải giống đến bảy tám phần." Hoàng Hân nói: "Hơn nữa lại còn là cảnh sát Hoành Thiệu, thật sự là có duyên phận mà, mai em sẽ đến Hoành Thiệu."
Chu Tích không trả lời câu hỏi này.
Hắn dặn dò: "Bây giờ Kiến Vũ đến Hoành Thiệu nhậm chức, không thể so với ở kinh thành được. Đây là lần đầu tiên nó ra ngoài làm quan, quyền cao chức trọng, được xem như Đại tướng nơi biên cương. Em phải làm tốt vai trò người vợ hiền của nó, giữ gìn tốt hậu phương cho nó, tòa thành không nên bị kẻ có ý đồ công phá từ bên trong."
Hoàng Hân liên tục đáp ứng, nàng nói: "Anh, anh cứ yên tâm. Bọn em không phải là người như thế, bọn em tuyệt đối sẽ không làm mất mặt gia đình đâu. Làm quan một nhiệm kỳ, nhất định sẽ mang lại phúc lợi cho một phương."
"Ừm, có nhiệt tình là tốt, nhưng cũng phải chú ý cách làm, phải chú ý hơn đoàn kết."
Hoàng Hân liên tục đáp ứng.
Chu Tích sốt ruột muốn xem ti vi, hắn dặn dò qua loa vài câu, rồi kết thúc cuộc gọi.
Hoàng Hân vẫn còn thấy khó hiểu, nàng nói với đứa con trai bên cạnh: "Ngọc Hiên, con nói xem Tô cảnh sát trên TV có phải giống cậu của con không?"
"Lớn lên giống nhau thì cũng bình thường thôi." Lý Ngọc Hiên nói: "Bác bán ngô ngoài cổng tiểu khu còn giống Trương Học Hữu y đúc đó. Chuyện cỏn con này, mẹ cũng phải gọi điện lảm nhảm với cậu, bây giờ cậu đang bận việc đấy."
"Đồ ngốc, con không hiểu rồi, con không tìm chút lý do thì làm sao có thể gọi điện thoại cho cậu được. Cậu con còn không đề cập đến ba con sao? Chú ý đoàn kết, chú ý phương pháp."
"Chỉ có người lớn các người là nhiều tâm tư."
"Ha ha, giỏi cho cái thằng nhóc con nhà ngươi, cứng cáp rồi đúng không."
"A da, chắn hết TV rồi, mau tránh ra, con muốn xem Tô cảnh sát triệt phá sào huyệt của Tống lão hổ. Đã tiến vào cung điện dưới lòng đất rồi kìa, a, ở đây xa hoa thật đấy."
Trên TV đang phát hình ảnh Tô Hi tiến vào dinh thự của Tống lão hổ, sau đó là hình ảnh phóng viên cùng đội cảnh sát tiến vào bên trong. Hoàng Hân vừa tránh đường, vừa xem cảnh Tô Hi đại chiến với đám người một cách hào hứng.
Nhưng khi Lý Ngọc Hiên nhìn cảnh này thì khoa tay múa chân, hắn vội vàng nói: "Mẹ, lớn lên sau này con cũng muốn làm cảnh sát, con cũng muốn làm cảnh sát giống như Tô cảnh sát."
"Không được, cảnh sát nguy hiểm quá. Con nhìn xem ông ngoại của con bây giờ đi lại cũng không vững nữa rồi, cứ trời mưa là đầu gối đau."
"Ông ngoại không hối hận, ông ngoại cũng là anh hùng, con cũng muốn làm anh hùng giống như ông ngoại."
"Haiz, con vui là được rồi. Chắc cũng chỉ được ba phút nhiệt tình thôi."
"Mẹ, mẹ nói con nghỉ đông đi Hoành Thiệu, có thể gặp được Tô cảnh sát không?"
"..."
Những cuộc đối thoại tương tự diễn ra tại rất nhiều gia đình trên khắp đất nước Thần Châu, rất nhiều thanh thiếu niên vì nhìn thấy màn biểu hiện anh dũng của Tô Hi mà sinh ra ước mơ mãnh liệt đối với nghề cảnh sát, bộ phim phóng sự này có ý nghĩa vượt xa bất kỳ bộ phim siêu anh hùng nào. Nó đã gieo vào lòng rất nhiều thiếu niên một hạt giống chính nghĩa.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều phụ nữ khi xem được chương trình này đã nảy sinh lòng yêu mến mãnh liệt đối với Tô Hi.
Tô cảnh sát quá đẹp trai!
Tô cảnh sát quá dũng cảm!
Tô cảnh sát quá có mùi đàn ông!
Mà lúc này, Tô cảnh sát đang phải tiếp nhận sự "dạy dỗ" của Ngũ Châu, đại đội trưởng.
Ngũ Châu vào lúc chạng vạng tối đã tổ chức buổi họp nội bộ của năm đại đội trực thuộc ba chi đội, buổi họp sắp xếp nhiều hạng mục công việc, toàn tiểu tổ hoặc nói toàn đại đội 15 người đều tham gia.
Tô Hi cũng được thông báo đến.
Ngũ Châu sắp xếp nội dung công việc cho tất cả các đội viên, phần lớn là đi đến trường học làm tuyên truyền phòng chống m·a t·ú·y, cùng với đi các vùng núi để phổ biến pháp luật, ngay cả Lý Chấn Đằng cũng bị điều đi đến hương trấn làm công tác tuyên truyền.
Có thể thấy, các đội viên có chút mâu thuẫn với sự sắp xếp này. Ai lại muốn ngày nào cũng làm công tác tuyên truyền chứ.
Mọi người đều muốn làm việc thực tế hơn.
Sau khi Tô Hi đến, anh nhận được sự hoan nghênh của mọi người, mọi người đều biết chuyện Tô Hi phá được vụ án của Tống lão hổ, đều hỏi thăm anh về công việc phá án.
Tô Hi nói chuyện với bọn họ rất tự nhiên.
Tuy bề ngoài Tô Hi còn trẻ, nhưng tuổi trong lòng lại lớn, mọi người đều có thể nói chuyện vui vẻ với nhau.
Ngũ Châu có chút không thoải mái.
Sau khi kết thúc cuộc họp, bọn họ đi ăn chung bằng một chiếc xe bus cỡ nhỏ. Trên xe, Ngũ Châu cố ý lớn tiếng nói: "Nghe nói chưa? Các vị. Đồng nghiệp mới đến của chúng ta sắp thăng chức lên chính khoa, nói cách khác, đại đội thứ năm của chúng ta sắp có hai người lãnh đạo cấp chính khoa."
Lời nói của hắn đầy âm dương quái khí.
Nhưng các đội viên đều không hưởng ứng.
Có thể thấy được, vị đại đội trưởng này không được lòng người cho lắm.
Hơn nữa theo tâm lý học mà nói, nếu như Tô Hi được thăng lên phó khoa thì mọi người có lẽ sẽ ghen ghét một chút, nhưng Tô Hi lại được trực tiếp thăng lên chính khoa... Vậy thì chẳng có quan hệ gì đến bọn họ. Mọi người cũng sẽ không cảm thấy Tô Hi cướp đi cơ hội của bọn họ.
Ngũ Châu tiếp tục chua ngoa nói: "Tô Hi, cậu nói xem, sở tỉnh có khi nào sẽ trực tiếp đề bạt cậu lên làm đại đội trưởng luôn không? Một ba năm là của tôi, hai bốn sáu là của cậu."
Tô Hi không để ý đến hắn.
Coi hắn như không khí.
Hắn càng nói càng tự làm nhục mình, liền mặt mày âm trầm, ngậm miệng lại.
Rất nhanh đã đến địa điểm ăn uống, đó là một nhà hàng tầm trung, cả nhóm mua một gian lớn.
Ngũ Châu oai vệ ngồi ở vị trí chủ tọa, Tô Hi không đến ngồi bên cạnh hắn, Lý Chấn Đằng ra dấu mời nhưng thấy Tô Hi kiên quyết muốn ngồi cạnh Vương Hạc và Chu Thanh nên cũng không nói gì nữa.
Tô Hi nói chuyện phiếm với hai người về những chuyện ở trường cảnh sát. Vương Hạc và Chu Thanh là học trưởng của Tô Hi, bọn họ hơn Tô Hi bảy tám khóa.
Sau khi thức ăn được bày lên đủ, Ngũ Châu cầm ly rượu lên, nói vài câu mang tính hình thức rồi cạn chén cùng mọi người.
Sau đó, Lý Chấn Đằng dẫn mọi người đứng dậy kính Ngũ Châu một chén.
Tô Hi vốn dĩ không muốn làm vậy, nhưng Chu Thanh và Vương Hạc đều kéo anh lại.
Anh đứng dậy ứng phó qua loa một lần.
Sắc mặt của Ngũ Châu thoáng tươi tỉnh lên đôi chút.
Sau đó, một vài đội viên nóng lòng muốn tiến thân bắt đầu chủ động rót rượu mời Ngũ Châu riêng.
Rất nhanh đã đến lượt Tô Hi, Tô Hi không hề nhúc nhích.
Sắc mặt của Ngũ Châu trở nên khó coi.
Vương Hạc ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên nói: "Ngũ đội trưởng, vị tiểu học đệ này của tôi vừa mới tốt nghiệp, tửu lượng kém, để tôi thay cậu ấy kính ngài một chén."
Ngũ Châu cười khẩy, hắn nói: "Vương Hạc. Anh thay niên đệ anh mời rượu, sao anh không thay niên đệ anh làm cán bộ cấp chính khoa luôn đi? Hay là nói, bây giờ anh đã vội vàng dựa dẫm vào vị tiểu học đệ có tiền đồ vô lượng này rồi?"
Hắn vừa nói như vậy, lập tức cả bàn ăn trở nên xấu hổ cực kỳ.
Tính tình của Ngũ Châu quái đản, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của Tô Hi. Anh không thể tin được một người như vậy lại có thể được thăng chức. Thảo nào mà ba chi đội bao nhiêu năm không đạt danh hiệu tiên tiến, loại người này có thể lãnh đạo đội tốt được sao?
Tô Hi vốn đã khó chịu với hắn, bây giờ hắn lại còn nói như thế, Tô Hi trực tiếp đứng lên, anh kính Vương Hạc một chén: "Học trưởng, em mời anh một chén. Chúc anh cố gắng tiến thêm một bước."
Nói xong, Tô Hi uống một hơi cạn sạch.
Một chút mặt mũi cũng không chừa cho Ngũ Châu.
Vương Hạc là người ngay thẳng, thấy Tô Hi đứng dậy mời rượu, nể mặt anh. Anh cũng không muốn nể nang cái tính tình quái gở, chua ngoa, đầy ác khí của Ngũ đại đội trưởng, liền ngửa đầu uống cạn một hơi. Chén rượu này xem như triệt để phân rõ giới hạn với Ngũ Châu.
Hai người cùng nhau ngồi xuống.
Bầu không khí trở nên gượng gạo tới cực điểm.
Ngồi cạnh Chu Thanh không nhúc nhích, anh ta cũng không chúc rượu.
Đồ ăn trên bàn vẫn tiếp tục xoay, nhưng bầu không khí như đông cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận