Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 161: Đội nón xanh vật biểu tượng

"QQ?" Tô Hi ngẩn người, đã bao nhiêu năm chưa từng nghe cái tên này, từ khi dùng Wechat về sau, QQ cơ bản đều để không dùng đến.
Trần Văn Kiệt lại tưởng Tô Hi không biết.
Hắn giới thiệu: "Điền Nam Lão rất thông minh. Đây là một phần mềm thông tin mạng, mở máy tính lên liền có thể nhận được tin tức. Hắn nói, cảnh sát không thể nào tra được."
Tô Hi hỏi: "Số QQ và mật mã QQ của ngươi là gì?"
Trần Văn Kiệt hơi do dự một chút, nói: "Tô cảnh quan, như vậy có tính là lập công không?"
Tô Hi đáp: "Nếu ngươi phối hợp chúng ta, bắt được cá lớn thì tính!"
Trần Văn Kiệt nói: "Ta khẳng định phối hợp."
Trần Văn Kiệt rất thành thật, nhanh chóng, không đến 30 phút, Tô Hi đã có được toàn bộ thông tin cần thiết.
Sau đó, hắn để Trần Văn Kiệt xác nhận vào tờ khai rồi ký tên đồng ý.
Lúc này, Tô Hi gọi điện thoại cho Triệu Thế Thành, đội trưởng đội phòng chống ma túy thuộc công an tỉnh Triệu Thế Thành.
Triệu Thế Thành bắt máy.
"Tiểu Tô, ta đang trên đường đến Hoành Thiệu đây. Lần này cậu làm náo động hơi lớn, cả nửa tỉnh đều đang bàn tán. Lão Đường còn muốn tôi xuống để hỗ trợ cậu."
Tô Hi hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn vốn nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, chỉ có Đàm Đức và Mã Văn Quân quấy rối thôi.
Không ngờ rằng tập đoàn Bart quan hệ trực tiếp với cấp tỉnh, vậy mà có thể làm cho cả nửa tỉnh đều phải kinh động.
Nghe Triệu Thế Thành nói như vậy, Tô Hi cũng trực tiếp đổi cách xưng hô, hắn nói: "Triệu thúc. Gọi cho ngài không chỉ để xin viện binh, mà chủ yếu là muốn nói cho ngài biết. Ta phát hiện ra một vụ án vận chuyển ma túy liên tỉnh, số lượng cực lớn, hơn nữa phạm vi lan rộng."
Triệu Thế Thành giật mình, trong lòng mừng rỡ: "Cái gì? Cậu lại phát hiện ra một vụ án vận chuyển ma túy liên tỉnh à?"
"Đúng vậy, Triệu thúc. Ta bắt được một kẻ buôn lậu thuốc phiện đã cung cấp một manh mối quan trọng, liên quan đến đường dây vận chuyển thuốc phiện từ biên giới Điền Nam vào nội địa. Ta cho rằng có thể từ đó điều tra ra toàn bộ đường dây cung ứng, thậm chí cả dây chuyền sản xuất."
Triệu Thế Thành nghe xong lời Tô Hi nói, lập tức mừng rỡ vô cùng.
Vốn hiện tại là thời điểm mấu chốt để ông ta cạnh tranh chức phó thường vụ tỉnh trưởng, lần trước vụ án quét ma túy quốc tế đã giúp ông ta nổi danh, thậm chí có chút vượt lên so với Trình Vĩ Quang.
Nhưng nghe nói thư ký chính pháp ủy mới tới có quan hệ không tốt với bộ trưởng Chu Tích, trong lòng ông ta có chút không chắc chắn. Nếu thư ký chính pháp ủy mới giúp Trình Vĩ Quang, vậy tại hội nghị thường ủy, Trình Vĩ Quang có phần thắng cao hơn một chút.
Cho nên, tâm trạng của ông ta có chút bất ổn.
Khi lão Đường gọi điện thoại cho ông ta, ông ta vội vàng xuống.
Một là để tránh phiền phức, tránh mặt thư ký chính pháp ủy mới tới.
Hai là vì nếu đã đứng về phe nào rồi thì nên đứng một cách triệt để. Bộ trưởng Chu Tích rất coi trọng Tô Hi, còn lão Đường thì xem Tô Hi như con cháu trong nhà.
Hiện tại có vài người đã tố cáo lên tỉnh ủy, báo cáo cho chính pháp ủy, thậm chí còn báo lên cấp cao hơn nữa.
Lúc này nếu ông ta không xuống hỗ trợ Tô Hi, Tô Hi rất có thể sẽ không thể tiếp tục công việc.
Ai ngờ vừa lên cao tốc, Tô Hi đã mang đến cho ông ta một niềm vui lớn như vậy.
Triệu Thế Thành nói: "Làm tốt lắm, Tiểu Tô. Tôi sẽ lập tức điều động người của đội phòng chống ma túy đến Hoành Thiệu."
Hai người kết thúc cuộc gọi.
Tô Hi hơi thở dài một hơi.
Hắn cau mày, thầm nghĩ, vậy mà làm kinh động cả Đường thúc ở tỉnh bên cạnh?
Chuyện mới xảy ra bao lâu chứ?
Tô Hi lập tức có cảm giác thời gian không chờ đợi mình, hắn liền đi đến phòng thẩm vấn bên cạnh, Trần Chất Bân đang ủ rũ, nằm sấp trên bàn không một tiếng động.
Tô Hi hỏi: "Sao thế?"
La Văn Vũ đáp: "Tô cục, xin lỗi. Tôi quá khẩn trương, lỡ tay làm hỏng đoạn băng ghi hình. Anh ta thấy đoạn băng ngài mang từ cục thành phố về rồi."
"Haiz!" Tô Hi thở dài.
Đoạn băng ghi hình từ cục thành phố mang về, không phải chính là hình ảnh Trần Văn Bân tại phòng khách Vân Thượng Bạch Kim cung tình tứ với Ngô Nhã Đình sao?
"Trần Chất Bân, đến đây hít một hơi cho tỉnh táo." Tô Hi đưa thuốc cho Trần Chất Bân rồi châm lửa: "Cái này là đồ của Lão Bạch, có thể giúp ổn định tinh thần."
Trần Chất Bân hút mạnh một hơi, không được như Trần Văn Kiệt, nhưng cũng đã hít hết vào phổi.
Có thể giữ được tinh thần ổn định hay không thì khó nói.
Nhưng qua làn khói, biểu cảm của Trần Chất Bân có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Tô Hi nói với La Văn Vũ: "Mở máy chiếu lên, bắt đầu hỏi cung."
Tô Hi vào đề: "Trần Chất Bân, lần này mời anh đến, là để xác nhận một vài chi tiết liên quan đến vụ buôn lậu thuốc phiện của Trần Văn Kiệt, anh phải thành thật trả lời."
Trần Chất Bân gật đầu.
"Trong quá trình điều tra chứng cứ phạm tội của Trần Văn Kiệt, chúng tôi phát hiện 7 tấm chi phiếu, trong đó có một tấm là của anh. Đồng thời, chúng tôi phát hiện gần đây anh đã rút 25 vạn từ tấm chi phiếu này, có cả băng ghi hình làm chứng."
Nói xong, La Văn Vũ cho chiếu chính xác đoạn băng ghi hình.
Trần Chất Bân đáp: "Tô cảnh quan, đó là tiền hắn nợ tôi."
"Hắn nợ anh khi nào? Nợ anh bao nhiêu? Có viết giấy nợ không?"
"Khoảng tháng 6 năm ngoái thì phải, hắn hỏi mượn tiền để làm ăn, tôi cho hắn mượn 20 vạn, không có viết giấy nợ."
"Làm ăn gì?"
"Tôi cũng không hỏi nhiều."
"Cho mượn bao nhiêu?"
"20 vạn."
"Mượn 20 vạn, trả 25 vạn. Cho vay nặng lãi à?"
"Không phải. Tôi không có đòi hắn 25 vạn. Chính hắn nói muốn đưa 5 vạn cho tôi để cảm ơn, tôi không cần mấy đồng tiền đó."
"Nhưng anh vẫn nhận, còn dùng nó để mua xe. Đây là sự thật không thể chối cãi."
Trần Chất Bân im lặng.
Tô Hi tiếp tục nói: "Tôi hỏi lại lần nữa, anh có biết Trần Văn Kiệt dùng số tiền đó để làm gì không?"
Trần Chất Bân nhìn vào mắt Tô Hi, có chút né tránh: "Tôi không biết."
"Nhưng trong lời khai Trần Văn Kiệt nói là anh biết."
"Hắn... nói bậy!"
"Có phải nói bậy hay không, chẳng bao lâu nữa sẽ biết thôi. Lúc đó có nhiều người ở cùng anh, chúng tôi không thiếu nhân chứng. Hơn nữa, hắn dùng thẻ ngân hàng của anh để giao dịch, đây là sự thật. Hắn cho anh 5 vạn hoa hồng, đây là sự thật. Anh nhận 5 vạn đó cũng là sự thật."
"Tôi... Tôi... Tôi, Tô cảnh quan. Ngài nghĩ tôi thiếu 5 vạn sao?"
Tô Hi không trả lời mà tiếp tục hỏi: "Đao ca là ai?"
"Một tay buôn thuốc." Trần Chất Bân theo bản năng đáp lời.
"Tay buôn thuốc, ha ha." Tô Hi cười: "Ra là anh biết cái gì là tay buôn thuốc à."
"Tôi không biết, tôi không biết tay buôn thuốc là gì. Tô cảnh quan, tôi không biết gì hết."
Trần Chất Bân trở nên bấn loạn, giống như phát điên.
Hôm nay anh ta đã phải nhận quá nhiều cú sốc.
Lúc này đã đến giới hạn rồi.
Tô Hi đốt một điếu thuốc rồi tự mình hút một hơi. Nói: "Trần Chất Bân, lừa người khác thì được. Nhưng tự lừa mình thì thật không hay. Tôi tin anh không màng đến tiền bạc, cũng tin anh không tham gia buôn lậu thuốc phiện. Nhưng anh nói cho vay tiền mà không biết Trần Văn Kiệt muốn làm gì, là đang đánh giá quá thấp trí thông minh của những người làm án như chúng tôi."
"Nói thật, tôi thông cảm cho tình cảnh hiện tại của anh. Anh không phải người xấu, có lẽ anh chỉ muốn làm một việc tốt."
Tô Hi nói một cách ôn tồn.
Thậm chí, hắn còn hỏi Trần Chất Bân: "Anh có muốn hút thêm một điếu nữa không?"
Trần Chất Bân liền vội vàng gật đầu, Tô Hi đưa thuốc cho hắn.
Trần Chất Bân cúi đầu hút thuốc.
Hắn hút rất lâu, hút đến điếu cuối cùng, rồi lại cúi đầu im lặng một hồi lâu, sau đó mới hỏi Tô Hi: "Tô cảnh quan, ngài nói người tốt sao lại không gặp may mắn vậy?"
Vấn đề này có chút hoang đường.
Ai có thể ngờ sẽ nghe được loại lời này từ miệng Trần Chất Bân chứ.
Tô Hi mỉm cười nhìn anh ta.
Anh ta nói tiếp: "Tôi thật sự không ngờ tới, tôi không ngờ cha tôi và em trai tôi lại làm ra chuyện này. Bọn họ sao có thể như vậy chứ? Còn có chút đạo đức nào không? Tôi nghi ngờ bọn họ đã biết nhau, cả nhà bọn họ, vậy mà tôi lại là một thằng ngốc!"
Tô Hi nói: "Trần Chất Bân, tôi hiểu cho hoàn cảnh của anh. Nhưng bây giờ, chúng ta hãy nói về diễn biến vụ án."
"Đúng, tôi biết Trần Văn Kiệt hỏi vay tiền là muốn dùng vào việc tiêu thụ tại Vân Thượng Bạch Kim cung. Nhưng tôi cho hắn mượn tiền không phải để giúp hắn phạm tội, tôi chỉ muốn giúp hắn thôi, hắn cũng không dễ dàng, nhà còn có đứa em trai, ba mẹ thì thật thà. Hắn muốn kiếm chút tiền để mua xe mua nhà. Tôi có mối quan hệ tốt với hắn, nên tôi cho hắn mượn một ít."
"Tôi không muốn được chia hoa hồng, hắn nói kiếm được tiền sẽ mời tôi. Cứ nhét cho tôi bằng được."
Trần Chất Bân vừa nói, bản thân lại cảm thấy rất ấm ức, thậm chí còn tự khoác cho mình một tấm áo ngoài nặng tình nặng nghĩa.
Có thể chính bản thân anh ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng sự thật anh ta phạm tội đã quá rõ ràng.
Tô Hi lại hỏi thêm vài câu: "Đao ca đã rời khỏi Vân Thượng Bạch Kim cung như thế nào?"
"Tôi không biết. Chắc là Văn Kiệt đã đánh nhau với bọn chúng rồi."
"Anh có biết sự thật phạm tội nào khác tại Vân Thượng Bạch Kim cung không?"
"Tôi không biết, trong nhà tôi là vật trang trí mà thôi. Anh biết vật trang trí là gì không? Còn là loại vật trang trí bị đội nón xanh nữa chứ!"
Trần Chất Bân càng nói càng kích động.
Tô Hi hỏi tiếp: "Vậy anh có biết em trai và cha anh phạm tội gì không?"
"Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi chỉ là một thằng ngốc! Tôi là cái thằng đần bị đội nón xanh!"
Tô Hi thấy cảm xúc của anh ta quá kích động, biết rằng có hỏi cũng không ra chuyện gì.
Nên đã an ủi anh ta vài câu rồi để anh ta xác nhận tờ khai.
Trần Chất Bân cẩn thận nhìn một lượt, hỏi: "Cái thằng ngốc bị đội nón xanh...cũng phải viết vào à?"
Tô Hi đáp: "Chi tiết cần ghi chép lại. Yên tâm, cái này sẽ không công khai ra ngoài đâu."
Sau đó, Tô Hi yêu cầu anh ta viết thêm một lần "Những điều trên đều là lời tôi nói và tôi đã đọc kỹ", rồi mới ký tên đồng ý.
Viết xong, Trần Chất Bân hỏi Tô Hi: "Khi nào thì tôi được về?"
Tô Hi nhíu mày, hắn và La Văn Vũ nhìn nhau.
Họ đều cảm thấy thiếu gia của tập đoàn Bart này quá ngây thơ, trách không được bị em trai và cha mình biến thành vật trang trí bị đội nón xanh.
Lúc này Tô Hi cũng không muốn chọc giận anh ta nên đáp: "Anh cứ đợi một lát đã, sẽ có người đến đón anh."
Trần Chất Bân cực lực phản đối: "Tôi không muốn để bọn họ đến đón tôi."
Tô Hi đành nói: "Người đến đón anh không phải cha anh, cũng không phải em trai anh."
Trần Chất Bân nhấn mạnh: "Ngô Nhã Đình cũng không được."
"Cũng không phải cô ta."
Lúc này Trần Chất Bân mới gật đầu.
Tô Hi bảo La Văn Vũ ở lại trò chuyện với Trần Chất Bân.
Còn hắn ra ngoài chuẩn bị thủ tục bàn giao.
Hắn muốn giao Trần Chất Bân và Trần Văn Kiệt cho đội phòng chống ma túy.
Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt được nhiều phiền phức.
Việc này cũng sẽ có lợi cho quá trình phá án tiếp theo.
Vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đã reo.
Là Bành Vĩ Hoành gọi đến.
"Tiểu Tô, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé. Bên cục thành phố tôi sẽ cố gắng đứng ra bảo vệ cậu, nhưng có vẻ như họ đã tìm đến lãnh đạo tỉnh rồi. Hơn nữa, tôi nghe nói bên chỗ cậu cũng đang hành động."
Bành Vĩ Hoành nói tiếp: "Bối cảnh của bọn chúng rất lớn, mạng lưới quan hệ chồng chéo, cậu phải cẩn thận nhiều hơn đấy."
Tô Hi nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng, hắn cảm thán: "Ai, những người không có bối cảnh như chúng ta, phá án sao mà khó khăn đến vậy?" ? ?
Bành Vĩ Hoành ở đầu dây bên kia điện thoại thì ngơ ngác.. . .
. . .
[Cảm ơn "Người sử dụng" đã tặng thưởng đại thần, cảm ơn lão bản. Cảm ơn "Trúc Thanh 1999", "Lâm sâu thấy hươu 11", "Thích ăn chan canh Trịnh lão sư", "Lưu hoa cung thanh minh", "Angie Tuyết Thần Cung" và các lão bản khác đã tặng thưởng. Chương này 3000 chữ, tặng thêm cho các vị ông chủ.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận