Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 147: Báo cáo cục trưởng, hành động phi thường thành công

Chương 147: Báo cáo cục trưởng, hành động phi thường thành công "Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết thúc ta là ai không?" Trần Văn Kiệt bị Tô Hi đạp mấy cước, hắn không những không thu liễm, ngược lại hướng về phía Tô Hi rống to: "Ngươi đây là bạo lực chấp pháp."
Phịch một tiếng, Tô Hi lại hung hăng đạp một cước.
Rồi sau đó, hắn một tay nắm chặt cổ áo Trần Văn Kiệt, dí vào trên vách tường: "Ta quản thúc ngươi là ai? Ngươi buôn bán thuốc phiện, giết hại nữ tính vô tội, ta không chỉ muốn đánh ngươi, còn muốn xử bắn ngươi."
"Nói, thuốc phiện để ở đâu?" Tô Hi quát.
Trần Văn Kiệt nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng, hắn nói: "Mắt nào của ngươi thấy ta buôn bán thuốc phiện? Ta lấy đâu ra thuốc phiện? Chỗ này cũng không phải nhà ta. Đây là địa bàn của tập đoàn Bart. Ngươi có bản lĩnh thì đi tìm tập đoàn Bart ấy."
Tô Hi cười, hắn xoay người, nói với các đội viên đội hình sự trinh sát: "Đã quay hết chưa?"
Các đội viên vội vàng gật đầu.
Tô Hi nghiêng đầu, hắn nhìn chăm chú vào mắt Trần Văn Kiệt: "Ngươi cho rằng ta không biết nó giấu ở đâu sao? Ngươi cho rằng ta không có nội tuyến sao? Ta vừa vào đây đã biết thuốc phiện giấu ở đâu rồi..."
Tô Hi nhìn chằm chằm Trần Văn Kiệt run lên, lúc Tô Hi nói chuyện, mắt Trần Văn Kiệt theo bản năng liếc sang bên trái.
Tuy rằng hắn lập tức ngẩng đầu lên, rồi lại nhìn về bên phải.
Nhưng hành vi tiềm thức của hắn không thể qua mặt được Tô Hi.
Hắn càng che giấu thì lại càng lộ sơ hở.
Tô Hi liếc nhìn bên trái, đúng là nhà vệ sinh.
"La đội, đi nhà vệ sinh lục soát một lần."
Tô Hi vừa nói vậy, mặt Trần Văn Kiệt quả nhiên lộ ra vẻ bối rối khó che giấu.
"Những người như các ngươi ta hiểu rõ lắm, giấu đồ thì chỉ có bồn cầu, bể nước, trên trần nhà, miệng cống thoát nước, hay tấm ngăn tủ rửa tay..." Tô Hi nhìn chằm chằm Trần Văn Kiệt hờ hững nói.
Trần Văn Kiệt không nói một lời.
Tô Hi nói tiếp: "Đi kiểm tra bồn cầu bể nước, miệng cống thoát nước xem sao."
Lập tức, Trần Văn Kiệt cảm giác mình như đang đối mặt với ác ma.
Bản thân rõ ràng không hề nói gì.
Chẳng lẽ hắn thực sự có nội tuyến?
Nhưng nội tuyến cũng không thể nào biết cặn kẽ đến thế, chỉ có một mình ta biết thôi mà.
Tô Hi thấy vẻ mặt hắn ủ rũ xuống, liền cười lạnh một tiếng.
Hậu thế có biết bao nhiêu phim ảnh chứ, tâm lý học qua loa cũng không phải học cho vui.
Ba người La Văn Vũ tìm được đồ vật.
Trong bể nước bồn cầu cất giấu hai bao lớn thuốc phiện, ít nhất phải hai kg. Tại miệng cống kiểm tra tu sửa tìm thấy 7 tấm chi phiếu cùng 2 thẻ căn cước. Đồng thời, còn có thu hoạch ngoài ý muốn, trên trần nhà vệ sinh tìm thấy mấy chục vạn tiền mặt.
Tô Hi nghe La Văn Vũ báo cáo, không khỏi cười lạnh một tiếng: Mấy tên lăn lộn giới xã hội đen này đúng là không có chút sáng tạo nào.
Nhưng nghĩ lại, mình dù sao cũng sống lại một đời, nhiều thêm hai mươi mấy năm kinh nghiệm. Biết đâu tại năm 2001, đây lại là 'phát minh sáng tạo cái mới' khác người thì sao.
Ít nhất thì Trần Văn Kiệt vẫn cảm thấy tự hào về điều này.
La Văn Vũ đem thuốc phiện, thẻ ngân hàng, thẻ căn cước và tiền mặt kiểm kê xong, lập tức thu dọn lại.
Lúc này, Tô Hi nhận được điện thoại của Bành Vĩ Hoành.
Bành Vĩ Hoành hỏi tình hình cụ thể của Tô Hi.
Tô Hi trả lời: "Bành cục, đại thắng lợi. Có 57 vạn tiền mặt, kg thuốc phiện, còn có mấy tấm chi phiếu, thẻ căn cước. Cả người lẫn tang vật đều có."
"Tốt." Điện thoại còn chưa tắt, bỗng có người xông vào: "Bỏ đồ xuống, hôm nay không ai được đi!"
Trong phòng bỗng nhiên xông vào mười ba bốn người, ai nấy đều cầm hung khí trên tay.
Bọn chúng bao vây lấy Tô Hi và mọi người.
La Văn Vũ quát lớn: "Chúng tôi là cảnh sát!"
Tên cầm đầu giận dữ quát: "Thiên vương lão tử cũng không được đi! Thả người ra, để đồ lại!"
Bành Vĩ Hoành nghe thấy âm thanh trong điện thoại, liền nhanh chóng dặn Tô Hi: "Ổn định tình hình, ta lập tức dẫn người đến."
Điện thoại kết thúc.
Tô Hi nhìn quanh một lượt. Hắn quát tên cầm đầu: "Ngươi có biết hiện tại các ngươi đang làm gì không?"
"Ta mặc kệ các ngươi, nhất định phải để người và đồ lại." Người kia quơ dao trong tay, nói rất mạnh mẽ.
Tô Hi mỉm cười, hắn nhìn tên cầm đầu một cái, rồi hỏi những người phía sau: "Các ngươi cũng gan dạ như thế sao?"
Lúc này, phía sau có người nhận ra Tô Hi. Nhỏ giọng nói: "Đúng là Tô cảnh quan, Tống lão hổ chính là do hắn bắt đấy."
Câu này vừa nói ra, những người phía sau rõ ràng có chút chùn bước.
Người có tên, cây có bóng.
Rất nhiều người vốn là bị lôi kéo đến đây, đi theo đại ca làm việc, không có chuyện đại ca nhờ ngươi làm, mà ngươi lại kêu đau bụng được.
Tuy rằng mấy năm này phim ‘Người trong giang hồ’ rất được ưa chuộng, không ít thanh niên đầu óc bốc đồng không biết sống chết đi theo con đường ‘xã hội đen’. Nhưng trên đất nước này, còn chẳng mấy ai dám thực sự đối đầu với cảnh sát.
Nhất là cảnh sát như Tô Hi.
"Bây giờ các ngươi rời đi, ta xem như không biết chuyện gì. Nhưng ta đếm ngược ba tiếng, các ngươi còn không đi. Coi như là đánh lén cảnh sát mà xử lý!" Tô Hi nói: "Một! Hai!"
Tô Hi vừa đếm đến hai, lập tức có người ném dao trong tay, quay người đi ra ngoài.
Một người đi, lập tức có hai, ba, bốn người.
Đúng lúc này, Tô Hi đột nhiên xuất kích.
Hắn đấm một quyền, trực tiếp vào mặt tên cầm đầu, hắn liền bị đánh ngã bất tỉnh tại chỗ.
Một quyền của Tô Hi đã hạ gục tên cầm đầu, hai tên xung quanh liền vung dao chém về phía Tô Hi. Tô Hi đạp bay một tên, La Văn Vũ lập tức lao lên chế phục tên còn lại.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại 3 người.
Bọn chúng tranh nhau vứt dao.
Bọn chúng muốn rời đi, đã quá muộn, cảnh sát cùng nhau xông lên, tóm gọn chúng.
Tất cả đều bị còng tay, áp giải xuống dưới.
Vừa xuống lầu, chuông điện thoại di động của Tô Hi lại vang lên.
Lúc này, ở đằng xa đã có tiếng còi cảnh sát vang lên.
Tô Hi liếc mắt nhìn, là một số lạ.
Rồi sau đó, hắn nhấn nút nghe.
"Tiểu Tô, tình hình bên chỗ ngươi thế nào rồi?" Lại là Trình Vĩ Quang gọi đến.
Trình Vĩ Quang vừa mới kết thúc bữa tiệc, hắn thấy ở trước cửa Thiên Hương Lâu, Trần Đường chuẩn bị cho hắn chút quà quê, đựng trong thùng giấy con, lắp đầy một thùng tiền mặt, ước chừng có năm sáu mươi vạn.
Hắn rất hài lòng với ‘quà quê’ này.
Nhưng sau đó, Trần Đường liền nhận điện thoại.
Rồi sau đó hắn cuống cuồng tìm Trình Vĩ Quang, Trình Vĩ Quang lập tức nhíu mày, tục ngữ nói, bắt người tay ngắn, nhận quà của người ta thì không thể không làm việc.
Hắn liền gọi Lưu Quân Đào đến, hỏi xin số điện thoại của Tô Hi.
Lưu Quân Đào rất không muốn cho, Tô Hi cùng Trịnh khu trưởng, Bành cục trưởng đều đi rồi, hắn không thể không nhìn ra Trịnh khu trưởng cùng Bành cục trưởng không nể mặt vị Phó Thính trưởng này.
Nhưng bọn họ không nể mặt, mình không thể nào kiếm cớ được.
Trong bữa tiệc, Trần Đường còn ba lần tìm hắn mời rượu, nói không ít lời nhờ chiếu cố.
Hắn đều cười trừ cho qua.
Trình Vĩ Quang tìm hắn xin số điện thoại của Tô Hi, hắn cũng không thể nói mình không có chứ.
Hắn đành phải cho Trình Vĩ Quang số điện thoại.
Trình Vĩ Quang gọi ngay cho Tô Hi, hỏi thăm tình hình.
"Báo cáo Trình trưởng phòng, hành động vô cùng thành công. Chúng ta đã truy tìm ra manh mối, thành công triệt phá ổ buôn lậu thuốc phiện, bắt được cả người lẫn tang vật, thu được tiền tham ô, một số thuốc phiện. Tuy trong lúc hành động có gặp phải thế lực đen vây công, nhưng một cảnh sát anh dũng đã bắt toàn bộ thế lực đen." Tô Hi cao giọng nói.
A?
Trình Vĩ Quang nhất thời ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Trần Đường: Ngươi không phải nói chỉ là cháu ngươi hút chích bị bắt thôi sao?
Trần Đường nào dám nói sự thật cho Trình Vĩ Quang biết.
Hắn chỉ có thể giơ ba ngón tay.
Trình Vĩ Quang lập tức hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận