Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 134: Ta cảm thấy bọn hắn đúng giang hồ phiến tử

Chương 134: Ta cảm thấy bọn hắn đúng là phường lừa đảo giang hồ Sáu giờ hai mươi phút tối, Tô Hi nhận được điện thoại của Trịnh Hòa Thái, lúc ấy Tô Hi đang ăn trái cây, nên bật loa ngoài.
Trịnh Hòa Thái nói qua điện thoại: "Tô lão đệ, bọn anh sắp tới nhà hàng Hòa Bình rồi, bọn anh đặt phòng trên tầng tám."
Tô Hi định mở miệng đáp lời: "Được, bọn tôi đến ngay."
Tô Mộng Du ở bên cạnh thản nhiên nói một câu: "Tô Hi, là Trịnh tiên sinh gọi à? Bảo anh ta chờ ở sảnh trước đi."
Tô Hi còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia Trịnh Hòa Thái đã đáp lời: "Tô sinh, bọn tôi ra sảnh đợi các vị."
Tô Hi nói một tiếng được.
Cúp điện thoại.
Tô Mộng Du hơi đứng dậy, Tô Hi nhìn mẹ mình, hắn cảm nhận được một loại khí chất quen thuộc mà cũng xa lạ.
Mẹ hắn như biến thành người khác vậy.
"Bảy giờ xuất phát."
Tô Mộng Du nói với Tô Hi, sau đó đi lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng của Tô Mộng Du, Tô Hi nghĩ đến một người: Liễu Thanh Ninh.
Khí chất trên người bọn họ cực kỳ tương đồng, bọn họ bẩm sinh đã có một loại khí chất mạnh mẽ, hơn nữa toàn thân toát ra một loại vẻ cao quý khó tả.
Tô Hi vốn cho rằng khí chất của Liễu Thanh Ninh là do rèn luyện ở cửa hàng mà có, nhưng nhìn thấy mẹ mình, hắn đột nhiên cảm thấy... đây chắc chắn là do bồi dưỡng từ nhỏ.
Ông bà ngoại của ta là ai vậy?
Tô Hi ngày càng tò mò.
Sáu giờ năm mươi tám phút, Tô Mộng Du từ trên lầu đi xuống, bà trang điểm nhẹ nhàng, khoác thêm một chiếc áo khoác đen, khiến thân hình và khí chất càng thêm mạnh mẽ. Đồng thời, trong tay bà xách một chiếc túi màu xám đen.
Tô Hi đã thấy chiếc túi này từ nhỏ, nó được làm rất tinh xảo, có cả chất liệu da, lụa, và một số hình thêu sống động... Nhưng nhìn từ bên ngoài, nó khá bình thường, không phải kiểu dáng thịnh hành.
Nhưng khi Tô Mộng Du xách nó trên tay lại tạo một cảm giác trang trọng, tự nhiên.
Hai người sóng vai đi về phía nhà hàng Hòa Bình, tháng 11 ở Hỗ Hải có chút lạnh, nhưng mẹ Tô vẫn luôn thẳng lưng, cổ bà rất đẹp, chưa từng co rụt lại. Bà cũng dạy Tô Hi như vậy: người khi ra ngoài, nhất định phải xứng đáng với chữ ‘Người’, đầu mà co lại thì người cũng chẳng ra gì...
Trịnh Hòa Thái, trợ lý Ngô Thanh, người phụ trách dự án của công ty con tập đoàn Thế Giới ở Hỗ Hải là Trần Hỗ Sinh ba người đến nhà hàng Hòa Bình lúc 6 giờ 43 phút, bọn họ đứng ở sảnh chờ.
Thời gian trôi qua.
Ba người họ trông như nhân viên gác cổng vậy.
Trịnh Hòa Thái mặt mày tươi rói.
Ngô Thanh đã từng gặp Tô Hi, hắn hơi lùi về phía sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rất bình tĩnh.
Trần Hỗ Sinh mang theo cặp tài liệu, trong cặp toàn là tài liệu liên quan đến 'trung tâm fc' này.
Rất nặng.
Mang theo rất bất tiện.
Hơn nữa, hắn cảm thấy việc chờ hai nhân vật không có danh tiếng gì ở đây là hoàn toàn không cần thiết.
Lúc sáu giờ năm mươi lăm phút, Trịnh Hòa Thái và Trần Hỗ Sinh nhìn thấy ba nhân vật vô cùng quen thuộc đi vào, một người là phó thị trưởng kiêm chủ nhiệm ủy ban cải cách phát triển Hỗ Hải Quách Đông Minh, một người là Lý Tấn Thành, người sắp nhậm chức ủy ban cải cách phát triển, cùng với bí thư đảng ủy cục quy hoạch và tài nguyên thiên nhiên thành phố Dương Khai Thái.
Ba người được thư ký và một đám người vây quanh đi vào, Trần Hỗ Sinh vội vàng đến chào hỏi.
Nhưng bọn họ chỉ gật đầu lịch sự.
Không nói với hắn một lời nào.
Hắn bẽ mặt nhưng không tức giận, ngược lại còn cười nói với Trịnh Hòa Thái: "Nhị công tử, ba người kia vừa rồi đều là nhân vật có thực quyền ở Hỗ Hải, nếu có thể kéo được quan hệ với họ, dự án sẽ được triển khai ngay lập tức. Ngài đi Kinh thành tìm người cũng không hiệu quả lắm, 'huyện quan không bằng đương quản'. Hơn nữa, cả nội địa đều biết, Hỗ Hải không quá nghe lời mấy gia tộc lớn ở Kinh thành."
Trần Hỗ Sinh ngấm ngầm nhắc nhở Trịnh Hòa Thái, cẩn thận bị lừa gạt.
Ở nội địa có rất nhiều phường lái buôn giả danh lừa đảo, chuyên môn gạt tiền của các thương nhân đến từ bên ngoài.
Hơn nữa, Trần Hỗ Sinh hoàn toàn không tin có một người bỗng dưng xuất hiện mà lại có thể bỏ ra 10 triệu tiền mặt.
Trịnh Hòa Thái không trả lời hắn.
Lại đợi thêm 10 phút nữa.
Tô Mộng Du và Tô Hi đến.
Trịnh Hòa Thái vội vàng nghênh đón, ngay lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Mộng Du, hắn đã biết bà không phải là người phàm, khí chất này, sự cao quý toát ra từ bên trong, không phải người bình thường có thể giả vờ được.
Hơn nữa, khi ánh mắt hắn nhìn thấy chiếc túi xách trong tay Tô Mộng Du, cả người hắn như chấn động, đầu óc như bị sét đánh trúng.
Ngay lập tức, hắn khom lưng, chủ động vươn tay, vô cùng cung kính nói: "Chào ngài, tôi là Trịnh Hòa Thái, ngài cứ gọi tôi là tiểu Trịnh là được rồi."
Trịnh Hòa Thái năm nay đã 37 tuổi, thái độ của hắn chưa bao giờ thấp như vậy.
Ngô Thanh, người đã đi theo hắn 7 năm cũng là lần đầu tiên thấy Trịnh Hòa Thái như thế này, dù là ở trước mặt Trịnh lão gia, vị Nhị công tử này cũng chưa từng tỏ ra khiêm nhường đến vậy.
Tô Hi cũng có chút bất ngờ.
Trần Hỗ Sinh đứng ở phía sau lúc này cảm thấy kinh ngạc, hắn cho rằng Nhị công tử nhất định là đã bị lừa gạt rồi.
Người phụ nữ này nhìn thì có vẻ rất có khí độ, nhưng trên người bà mặc rất giản dị, không có món hàng hiệu nào, trên cổ cũng không có trang sức, cổ tay càng trống trơn, ngón tay thì hơi thô ráp, thêm chiếc túi xách kia nữa... quá bình thường.
Kiểu người này nhìn là biết đang giả vờ rồi.
Hắn định tìm cơ hội nhắc nhở Trịnh Hòa Thái.
Nhưng nếu thật sự nói với Trịnh Hòa Thái, chắc chắn hắn sẽ bị mắng cho một trận tơi bời.
Vì Trịnh Hòa Thái đã nhận ra chiếc túi xách kia.
Trong nhà hắn cũng có một chiếc tương tự, nói đúng hơn là cùng một lô sản xuất. Vào những năm 60, một nhóm các đại sư hàng đầu trong nước, không phải những người được thừa kế di sản thủ công đã làm ra 30 chiếc túi xách, 30 chiếc túi này được làm quà tặng cho những phu nhân quyền thế nhất ở Kinh thành lúc bấy giờ.
Trịnh gia đã thông qua một cuộc đấu giá ở nước ngoài vào năm 96, bỏ ra 1,2 triệu tệ để có được một chiếc, mẹ của hắn chỉ dùng khi có hoạt động quan trọng, bình thường còn không cho người khác sờ vào.
Trịnh Hòa Thái là người con trai được mẹ yêu thương nhất, không ít lần được tiếp xúc gần gũi.
Trần Hỗ Sinh không biết hàng, nhưng Trịnh Hòa Thái thì nhìn rõ.
Khi hắn nhìn thấy chiếc túi này.
Trong lòng hắn không còn chút do dự nào.
"Chào anh." Tô Mộng Du nhẹ nhàng bắt tay hắn, nói: "Tôi là mẹ của Tô Hi. Anh có thể gọi tôi là Tô nữ sĩ."
"Chào ngài, Tô nữ sĩ. Mời vào trong, mời vào trong."
Trịnh Hòa Thái vội vàng mời Tô Mộng Du và Tô Hi vào trong, hắn đã không còn tâm trí nào để giới thiệu Trần Hỗ Sinh và Ngô Thanh cho bọn họ nữa.
Không cần thiết.
Bọn họ không xứng bắt tay với một nữ sĩ như vậy.
Người ở Đô cảng rất coi trọng thứ bậc.
Một nhóm năm người đi thang máy lên, Tô Mộng Du rất tự nhiên đứng ở vị trí chính giữa, Tô Hi và Trịnh Hòa Thái đứng hai bên, Ngô Thanh và Trần Hỗ Sinh thì chen chúc ở phía sau, khi cửa thang máy mở ra, Trịnh Hòa Thái vội vàng đi qua làm động tác mời.
Hắn dẫn Tô Mộng Du và Tô Hi vào trong, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Trần Hỗ Sinh lại nhỏ giọng nói với Ngô Thanh: "Tôi cảm thấy đây là phường lừa đảo giang hồ, đừng để Nhị công tử bị lừa."
Ngô Thanh cười nhạt.
Hắn vốn đã không thích Trần Hỗ Sinh, hơn nữa hắn đã thèm khát vị trí của Trần Hỗ Sinh từ lâu rồi. Đi theo Nhị công tử nhiều năm như vậy, hắn rất muốn ra ngoài tự mình đảm đương một phương.
Vì thế, hắn không nói gì.
Ở chốn công sở mà.
Anh sẩy chân thì tôi sẽ thế chỗ...
【canh một xin được gửi lên, mong các bạn ủng hộ bằng những món quà nhỏ.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận