Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 06: Bạn gái trước đến nhà

Tô Hi nửa đêm ngủ chợp mắt được hai tiếng, buổi sáng Mã Võ đến đổi ca, hắn tùy tiện ăn qua loa hai cái bánh liền về ký túc xá ngủ. Ngủ đến gần trưa thì bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
"Cộc cộc cộc!"
Cẩu Kiện Khang đến gõ cửa, đánh thức hắn dậy.
"Tô Hi, Tô Hi! Bạn gái của cậu tìm cậu."
Tô Hi lồm cồm bò dậy, nghĩ bụng, mình làm gì có bạn gái.
Lại sực nhớ ra đây là năm 2001, mình thật sự có một cô bạn gái.
Nhưng mà, hắn lại nghĩ: Chẳng lẽ cô ấy đến tìm mình để chia tay à? Còn đến đúng ngày luôn, giống hệt như kiếp trước, bóp đúng thời điểm.
Ngày 13 tháng 10.
Tô Hi nhớ mãi ngày này.
Thảm án diệt môn, thảm bị chia tay. Đây là hai cú đả kích cùng lúc giáng xuống Tô Hi.
Hơn nữa điều làm Tô Hi đau khổ chính là, tối đó kết quả xổ số giải độc đắc hai số cũng ra cùng ngày.
Hả?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hi mừng thầm. Không phải bây giờ còn chưa có mở thưởng sao?
Hắn lục trong túi quần, còn đúng 21 đồng 5 hào.
Hắn từ ký túc xá bước ra, Cẩu Kiện Khang tươi cười nhìn hắn, mang theo một tia hả hê.
Cẩu Kiện Khang là đàn anh của Tô Hi, quan hệ hai người rất bình thường, hay nói đúng hơn là rất tệ.
Thành tích của Tô Hi ở trường vô cùng xuất sắc, còn Cẩu Kiện Khang hồi đi học cũng rất bình thường. Bất quá, Cẩu Kiện Khang vận may tốt hơn, đến được hai năm đã nhờ chức vụ lớp trưởng mà làm đến hai chức phó tổ trưởng, còn Tô Hi vẫn chỉ là tổ viên.
Cho nên, nhìn thấy Tô Hi hiện giờ, hắn hả hê lắm: Lúc trước ngưu bức ghê gớm cơ mà. Kết quả giờ cũng có hơn gì tao đâu. Hiện tại thì ngay cả bạn gái cũng giữ không nổi kìa.
Bạn gái của Tô Hi là Vương Đan Đan, sinh viên trường cảnh sát, được mệnh danh là một đóa hoa của trường.
Cẩu Kiện Khang từng theo đuổi cô điên cuồng, nhưng Vương Đan Đan lại chọn Tô Hi.
Cẩu Kiện Khang yêu Vương Đan Đan, tình yêu này theo hắn đến hết nghiệp làm. Ở kiếp sau, hắn bị bắt với một tội danh có một đầu là gây loạn quan hệ nam nữ, và Vương Đan Đan chính là đối tượng mà hắn làm loạn quan hệ.
Tô Hi ở kiếp trước là kiểu người si tình, theo cách nói bây giờ, chính là liếm chó đến chết.
Vì Vương Đan Đan, hắn từ bỏ cơ hội vào các đơn vị trực thuộc tỉnh, mà đến cơ sở ở thành phố Hoành Thiệu. Sau này Tô Hi không ít lần hối hận chuyện này.
Sau khi bị điều về trấn Hà Đông, hắn mới dần hiểu ra, Vương Đan Đan sở dĩ chọn mình trong rất nhiều nam sinh ở trường cảnh sát là vì cô ta mê danh lợi, khi ấy mình đứng đầu trường, là nhân vật nổi bật, dáng dấp đẹp trai. Yêu đương với mình có thể khiến cô ta có vẻ nổi trội hơn các cô gái khác.
Đến khi Tô Hi "lưu lạc" xuống đồn công an Nhai Đạo làm một cảnh sát quèn ở cơ sở, cô ta đã cảm thấy Tô Hi không xứng với cô ta.
Cô ta được cha mình sắp xếp vào một chân văn chức ở sở công an thành phố.
Cha cô ta là phó phòng ở ủy ban chính pháp thành phố, con gái đẹp như vậy, chắc chắn không muốn con gái gả cho một cảnh sát bình thường. Mấy cán bộ nhỏ trong thành phố này thường sốt sắng chuyện môn đăng hộ đối. Quan lại thông gia cũng tốt, doanh thương thông gia cũng được, tóm lại là để nâng cao cả hai gia đình.
Điều thú vị là sau này Vương Đan Đan lấy con trai của chủ tịch tập đoàn Tường Nhuận, và cũng đúng là con trai ông chủ cửa hàng rượu Tường Nhuận.
Thành một kiểu kết thông gia quyền lực ngầm.
Ở kiếp trước, Tô Hi thấy Vương Đan Đan lần cuối trên TV, cô ta mặc áo giáp vàng khóc than thảm thiết.
Tô Hi rất bình tĩnh, hắn không thấy bất ngờ. Hắn chỉ rất tiếc nuối cho bản thân, vì sao lại vì cô ta mà đến Hoành Thiệu? Nếu không có chuyện đó, liệu ta có một cuộc đời khác hay không?
Cũng may hiện tại, ông trời cho hắn thêm một cơ hội duy nhất.
"Đồng chí Cẩu Kiện Khang, sao hôm nay lại có hứng thú làm công tác chạy chân vậy?" Tô Hi bước ra, hắn nói với vẻ mặt dương dương đắc ý của Cẩu Kiện Khang.
Cẩu Kiện Khang nghe xong câu này lập tức nổi giận: "Tao đây là hảo tâm nhắc nhở mày thôi, đừng có mà không biết tốt xấu, không hiểu lòng người."
"Tao cũng không phải là Lữ Động Tân, đàn anh chó à." Tô Hi vỗ vai Cẩu Kiện Khang rồi bước đi.
Cẩu Kiện Khang tức giận nghiến răng, cái tên ngốc Tô Hi này còn dám trêu mình như vậy, cứ chờ đó, đợi lát nữa khi tao làm xong ván cờ, cho mày nhảy vào đó, tao lột da mày ra.
Phải, mình phải đi xem kịch hay chứ.
Cẩu Kiện Khang nghĩ thầm một cách mờ ám, hắn vội vàng đuổi theo, lúc đi qua đại sảnh còn gọi theo mấy đội viên liên phòng khác.
Hắn biết Vương Đan Đan đến là để nói chia tay. Hai hôm trước, hắn đã thấy Vương Đan Đan đi dạo phố cùng một người khác. Tuy rằng trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng việc Vương Đan Đan đá Tô Hi khiến hắn vui sướng.
Hôm nay Vương Đan Đan tìm đến tận cửa, hắn cố tình thăm dò ý tứ. Nghe được là Vương Đan Đan đến chia tay, hắn liền vội xông vào gõ cửa phòng Tô Hi.
Hắn muốn xem trò cười của Tô Hi.
Tô Hi bước đến bên ngoài đồn công an, Vương Đan Đan đã chờ ở đó từ lâu.
Tô Hi nhìn Vương Đan Đan một lượt, Vương Đan Đan quả thực có chút nhan sắc.
Nhưng với Tô Hi người đã quen với các mỹ nữ trên TikTok thì cũng chỉ là bình thường, nhạt nhẽo vô vị, khuôn mặt hơi tròn, gò má hơi cao, lộ vẻ cay nghiệt. Hơn nữa dáng người chia năm năm càng bình thường, so với Vân Vũ Phi tối qua còn kém tới mười bậc.
Mình sao có thể vì một người phụ nữ như vậy mà tự hủy tiền đồ chứ?
Tô Hi ảo não lắc đầu.
Vương Đan Đan thấy Tô Hi đi tới, cô phát hiện Tô Hi không hề giống như trước đây, không còn nồng nhiệt, không hề chậm rãi cười rạng rỡ, cô ngược lại có chút thất vọng.
"Tô Hi, em thấy chúng ta nên cân nhắc lại mối quan hệ của mình." Vương Đan Đan nói.
"Được." Tô Hi gật đầu: "Em muốn nói gì thì nói thẳng đi."
Tô Hi có hơi mất kiên nhẫn, hắn cảm thấy như đang xem phim mà muốn tua nhanh.
Chuyện này mình đều đã trải qua một lần rồi.
Mau chóng nói chia tay đi.
Đừng có mà giả vờ tình sâu, bày ra một tràng dài lý do, ra vẻ mình còn vương vấn, bất đắc dĩ các kiểu.
Không có cái đó đâu.
Sống hai đời người, ta còn lạ gì bộ mặt của ngươi.
Vương Đan Đan sững sờ, cô không nghĩ Tô Hi lại có phản ứng như vậy, cô còn tưởng Tô Hi sẽ thất vọng mất mát, luống cuống tay chân, thậm chí sẽ níu tay cô mà nói một tràng lời lẽ tình cảm.
Nhưng bây giờ, Tô Hi cứ đứng bình thản ở đó, cứ như đang xem khỉ biểu diễn ở sở thú vậy.
Vương Đan Đan lại càng thêm thất vọng.
Nhưng cô biết rằng, lãng phí thời gian cho Tô Hi là điều đáng xấu hổ.
"Tô Hi, anh biết đây là gì không?" Vương Đan Đan móc từ trong túi ra một chiếc Nokia.
Tô Hi nhìn thoáng qua, hắn ngạc nhiên: Má ơi, Nokia màn hình đen trắng, đúng là xưa cũ quá rồi. Cái thứ đồ này đến mấy tiệm đồ cổ chắc gì đã nhận.
Tô Hi vô cùng bất ngờ.
Nhưng Vương Đan Đan lại xem đó là kinh ngạc.
Trong lòng cô liền cảm thấy vui sướng một chút: Quả nhiên là đồ nhà quê không thấy việc đời mà.
"Đây là điện thoại Nokia, hai ba ngàn tệ đó. Lương một tháng của anh có được năm trăm tệ không? Anh không ăn không uống thì phải mất nửa năm mới mua nổi. Em không muốn cùng anh sống tằn tiện, em không muốn hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình."
Vương Đan Đan đắc ý nói.
Tô Hi cau mày suy nghĩ: Đây là lời thoại mới à, kiếp trước đâu có câu này.
Có lẽ là phản ứng của mình khiến cô ta kích động rồi.
"Được, tôi biết rồi." Tô Hi đáp qua loa.
"Không, anh không biết đâu. Tô Hi. Hiện tại em chính thức nói chia tay với anh, chia tay anh hiểu không? Chúng ta đường ai nấy đi. Từ đây anh đi cầu độc đạo, còn em đi đường lớn thênh thang." Vương Đan Đan nhìn Tô Hi, cô có chút hống hách dọa người.
Cô ta muốn chèn ép Tô Hi.
Tô Hi cười nói: "Được thôi, tôi đồng ý."
Hắn vẫy tay chào tạm biệt Vương Đan Đan, rồi tiêu sái quay vào.
Đám người xung quanh đang xem náo nhiệt đều ngơ ngác cả ra.
Cái này... Là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ai chia tay ai đây?
Tô ca đây là đá Vương Đan Đan sao? Hay là Vương Đan Đan đá Tô ca? Tô ca không biết cha của Vương Đan Đan là chủ nhiệm Vương sao? Chỉ cần một câu là có thể cho cậu ta bị đuổi ngay rồi đấy. Nhìn người ta Hứa Kiến Quân kìa, hắn vừa ôm đùi nhà họ Lưu, là sắp được lên chức rồi đó.
"Anh..." Vương Đan Đan bất ngờ, một đòn lớn đánh vào không trung.
"Anh đừng có mà giả vờ nhẹ nhàng như thế, tôi biết anh rất đau khổ." Vương Đan Đan gọi với theo Tô Hi.
Cô ta cứ như nếu không thấy Tô Hi khóc, thì cô ta thất bại vậy.
Tô Hi xoay người lại, vẫn giữ nụ cười, thậm chí còn hơi trêu tức: "Coi như là tôi đang đau khổ đi."
"Anh..." Vương Đan Đan giậm chân tức tối.
"Anh sẽ hối hận, người như anh thì chẳng có tiền đồ gì đâu, sau này chúng ta sẽ là hai đường thẳng song song, anh chỉ có thể ngước nhìn cuộc sống của tôi thôi."
Cô ta hét lớn.
Tô Hi hoàn toàn không để ý đến cô ta. Vẫy tay một cái rồi bước vào trong.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nghe cô ta khóc lóc om sòm, không bằng về ngủ một giấc sướng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận