Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 751: Ngươi muốn giúp hắn ra mặt?

“Trước đây Càn Châu có mỏ vàng, có ngành công nghiệp kỹ thuật, sau đó lại có đất hiếm, chúng ta đã có một khoảng thời gian rất tốt. Nhưng bây giờ, các xí nghiệp mỏ vàng quốc doanh kinh doanh không hiệu quả, rất nhiều nghiệp vụ đều đã chuyển giao ra ngoài. Sau khi mất đi tài chính duy trì, các công cụ tinh vi của Càn Châu, một lượng lớn nhân viên kỹ thuật đã bỏ đi, chỉ còn lại một nhóm người lớn tuổi còn ở lại duy trì."
"Còn về mỏ đất hiếm, nơi này chúng ta khai thác không hề có sự kiểm soát, hơn nữa đều do các xí nghiệp tư nhân làm chủ, phát sinh ra những vấn nạn tham nhũng, còn có cả các thế lực đen tối."
"Càn Châu hiện tại có thể nói là một khu vực nghèo khó cấp quốc gia, mỗi năm quốc gia cấp phát rất nhiều tài chính. Nhưng mà, nếu ngươi đi một vòng xem thử, thì thấy nơi nào có nửa điểm thành tựu? Việc lấy dự án là nhất tuyệt của các quan viên Càn Châu, quan chức Càn Châu năng lực xây dựng thì tầm thường, nhưng mà về năng lực quan hệ thì có tiếng ở cả tỉnh thậm chí cả nước."
"Mọi người đều nói, đến Càn Châu làm quan, một ngày phải uống năm lượt rượu, tửu lượng không tốt thì căn bản không đứng vững được. Thứ nhất là người Càn Châu thích uống rượu, tính cách dân tộc thiểu số ở đây hào sảng. Mặt khác là do người ở đây rất thích dùng quan hệ, quan hệ không đúng chỗ, ngay trên bàn rượu sẽ thấy rõ điều đó."
"Ở nơi này, vô luận là làm quan hay kinh doanh, cho dù là mở quán cơm nhỏ, nếu ngươi không biết cách dàn xếp các mối quan hệ, ngươi liền không làm nên chuyện. Trước đó Càn Châu cũng đã từng thử phổ biến việc một lần giải quyết, nhưng mà cuối cùng lại vô tật mà chấm dứt, không có cái thổ nhưỡng đó. Người dân căn bản không tin vào cái kiểu đó, họ không tin là không đi quan hệ mà sự việc vẫn có thể hoàn thành."
"Cho nên, đồng chí Tô Hi, ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho tốt."
Phó ban tổ chức nói đến đây thì dừng lại, ông ta nhìn Tô Hi, nói: "Cái tập tục này, không phải trong thời gian ngắn là có thể dừng lại được."
Tô Hi gật đầu: "Tốt, ta đã biết. Cảm ơn Chu Xử trưởng đã nói với ta những điều này."
"Ngươi phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Ta làm việc ở Ban Tổ chức tỉnh ủy, cũng đã từng nghe phong phanh được một ít chuyện. Hai ngày này tiếp xúc, ấn tượng của ta về ngươi rất tốt. Bình thường ta không thích nói chuyện, thậm chí có thể nói là không muốn dính vào những chuyện nhân quả. Nhưng, dù sao ngươi cũng đến quê hương ta làm quan phụ mẫu, hơn nữa những thành tựu trước đây của ngươi đều khiến ta tán thưởng từ tận đáy lòng. Cho nên, ta muốn nói với ngươi, khó khăn của ngươi không chỉ đến từ phía dưới, mà còn ở phía trên. Có người đã ngầm ra tay, bọn họ không muốn cho ngươi dễ chịu đâu. Nếu như ngươi cảm thấy không ổn, ta đề nghị ngươi mau chóng rút lui, đừng để mình mắc kẹt ở chỗ này."
Phó ban tổ chức thở dài: "Thanh Hà không đáng."
Tô Hi mỉm cười, hắn nhìn Phó ban tổ chức, hắn rất nghiêm túc hỏi: "Đồng chí Phó ban tổ chức, ngài là người địa phương Càn Châu. Ngài hy vọng Càn Châu trở nên tốt hơn, hay là hy vọng Càn Châu cứ nát như vậy?"
Phó ban tổ chức trả lời: "Ta đương nhiên hy vọng Càn Châu ngày càng tốt hơn."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Tô Hi nói cho ông ta biết: "Trong ba thành phố Càn Châu, Nam Minh, Phúc Đàm, ta đã chọn Càn Châu. Ta có thể đến hai thành phố duyên hải kia, dựa vào kinh nghiệm của ta ở Đông Minh, tái tạo một Đông Minh bảy tám mươi phần trăm không khó. Tại sao ta lại đến Càn Châu, ta cảm thấy Càn Châu rất có triển vọng, ta cảm thấy Càn Châu không nên cứ nát như vậy."
Phó ban tổ chức rất kinh ngạc. "Ta đương nhiên biết có người ngấm ngầm ra tay, muốn cản đường làm quan của ta ở chỗ này. Ta đương nhiên cũng biết tập tục ở Càn Châu không tốt, ta có thể sẽ mắc kẹt trong đó. Nhưng ta là đến để làm sự nghiệp, ta là đến để thay đổi Càn Châu. Nếu sợ sói trước, sợ hổ sau, vậy thì ta làm quan cái gì? Ta đi làm một ông nhà giàu không tốt hơn sao?"
Tô Hi nói: "Đồng chí Phó ban tổ chức, lúc trước đồng chí Chu Tích hỏi ta: Nếu một đi không trở lại, ta trả lời liền một đi không trở lại. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ta ngược lại muốn xem xem bọn họ có chuẩn bị tâm lý tốt hay chưa."
Lời của Tô Hi nói rất bình tĩnh. Nhưng lại có một cỗ khí thế dũng mãnh không gì có thể ngăn cản nổi. Phó ban tổ chức đã bị thuyết phục. Lúc này ông ta mới hiểu vì sao Tô Hi lại là một siêu tân tinh trên chính trường, ông ta mới biết vì sao mọi việc Tô Hi đã trải qua đều thuận lợi. Bởi vì, hắn là một người có tín ngưỡng thực sự, tín ngưỡng của hắn chính là một con dao sắc bén không gì có thể phá hủy được. Đứng trước mặt hắn, những quan chức nâng chén cạn ly trên bàn ăn kia đơn giản chỉ là một đám hề. Đầu óc bọn họ toàn là những tính toán tinh vi, làm sao để cẩn trọng từng bước, tiến thẳng lên mây xanh. Nhưng Tô Hi lại chọn con đường gian nan nhất. Tốt! Trong lòng Phó ban tổ chức tán thưởng, sau đó ông ta nói: "Em họ ta đang giữ chức Phó cục trưởng ở phân cục Thanh Hà, nó luôn rất ngưỡng mộ ngươi. Nó là một người chính trực. Thư ký Tô, cậu ta là người ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng."
Phó ban tổ chức dùng hành động thể hiện lập trường của mình, dùng hành động ủng hộ Tô Hi. Tô Hi nói: "Vậy thì quá cảm tạ."
Phó ban tổ chức lấy điện thoại di động ra, ông ta hỏi Tô Hi: "Thư ký Tô, hôm nay ngươi có tiện gặp nó một chút không?"
"Tiện chứ." Tô Hi gật đầu. Phó ban tổ chức lấy điện thoại di động ra liền gọi điện thoại, ông ta hẹn một địa điểm, trà lâu Thái Bình, nói đến đó ngồi một lát. Tô Hi cùng Phó ban tổ chức tiếp tục đi về phía trước. Tô Hi vừa đi vừa lấy ra chiếc điện thoại đám mây chưa chính thức được đưa ra thị trường, khắp nơi chụp ảnh. Chụp ảnh là một trong những công năng chính của điện thoại di động đám mây. Đoạn đường đi vừa rồi, Tô Hi đã có rất nhiều ý tưởng đối với quy hoạch xây dựng thành phố, hắn cho rằng khu Thanh Hà không nên lạc hậu như vậy. Hai người rất nhanh đến Công viên Nhai Tâm, đây là nơi có lượng người lưu thông lớn nhất Càn Châu, thậm chí là cả khu Thanh Hà, mọi người đều sẽ đến Công viên Nhai Tâm đi dạo, vui chơi. Công viên này là công trình thành tích của bí thư khu ủy khóa trước. Nhờ vào chiến tích công viên này, ông ta hiện đã được điều lên tỉnh, là một cán bộ chính sảnh. Bên trong công viên, họ tìm thấy một trà lâu mang đậm nét cổ kính. Trà lâu vốn dĩ phải là nơi thanh lịch tao nhã, nhưng hai người vừa đi vào, liền nghe thấy có người đang la hét, sau đó là tiếng loảng xoảng. Tô Hi vốn định giơ tay lên chụp ảnh, hắn nhanh chóng chuyển sang chế độ quay video. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu hoảng loạn lảo đảo chạy ra từ một gian phòng. Ngay sau đó, có ba gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo ra. Một gã cầm gậy bóng chày, một gã cầm một thanh đao Khai Sơn, còn có một gã khí thế hùng hổ, mặt mày dữ tợn, có vẻ như là kẻ cầm đầu. "Mẹ nó, Lý Ngọc Dân, hôm nay mày không đưa ra được 1 triệu, ông đây sẽ lập tức ném mày xuống sông cho chết đuối. Ở Càn Châu này, mày muốn chạy trốn sao, mày trốn đi đâu được hả? Ông đây hôm nay ngay trước mặt tất cả mọi người ở Công viên Nhai Tâm đánh mày cho đến chết tươi, cũng không ai dám làm gì được ông đây?" Tên đàn ông mặt mày dữ tợn đầu trọc hung hăng hô: "Ông đây đếm đến ba, một, hai......" Còn chưa dứt lời, người đàn ông đầy máu đã dừng bước lại, ông ta quay người quỳ xuống, kêu lớn: "Triệu Tổng, Triệu Tổng, xin cậu, tha cho tôi một mạng! Tôi nhất định sẽ tích cực xoay tiền, tôi nhất định sẽ tích cực xoay tiền......" "Xoay mẹ mày!" Tên đầu trọc tiến lên, một chân dẫm người đàn ông dưới chân, đôi giày vải của hắn chà đạp lên mặt người kia. "Chuyển cái mỏ của mày cho tao, chuyện này coi như xong." Người đàn ông đầy máu không biết là vì đau đớn, hay là vì cái gì khác, phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Lúc này, tên đầu trọc chú ý đến Tô Hi: "Mẹ nó, mày nhìn cái gì? Mày muốn giúp hắn ra mặt? Cút ngay cho tao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận