Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 851: Thanh Hà vui vẻ phồn vinh

Chương 851: Thanh Hà vui vẻ phồn vinh
Nhiều tiền nóng như vậy đổ về đây, Hoàng Minh là người tham lam như thế, làm sao có thể không đỏ mắt tâm nóng? Hắn làm sao có thể vào núi báu mà về tay không.
Tính cách của hắn nhưng là loại nhạn qua n·h·ổ lông.
Thế là, hắn nói với Dương Khải Sinh: “Tìm một cơ hội, gọi lãnh đạo cục quy hoạch thành phố đến, nói chuyện một chút.”
Dương Khải Sinh vội vàng hiểu ý.
Trong lòng hắn đã có tính toán.
Bây giờ khu Thanh Hà đang xây dựng lớn, thu hút tài chính vượt qua trăm ức, nhưng đây mới chỉ là giai đoạn đầu.
Không ít lãnh đạo đều có ý đồ, ai không muốn xách cái rổ? Ai không muốn làm trung gian cầu nối kiếm chút phí môi giới?
Đây vẫn còn là ít, có người thậm chí còn muốn trực tiếp nhận thầu công trình.
Nhưng mà, Tô Hi cùng các quan chức khu Thanh Hà lại kiểm tra giám sát ở mảng này cực kỳ nghiêm ngặt.
Tất cả các hạng mục đều được đấu thầu công khai, đều công bằng, công chính, công khai.
Hơn nữa phải có thực lực, có bảo đảm thì ngươi mới có thể vào sân. Thêm vào đó, không cho phép chuyển thầu, càng không cho phép các doanh nghiệp trực thuộc (lách luật).
Tô Hi cùng với các doanh nghiệp lớn đều thanh toán bằng tiền mặt, cho nên, rất nhiều doanh nghiệp lớn chạy theo như vịt.
Bọn hắn đến nơi này, phát hiện đúng là không cần đi quan hệ, đúng là không cần ăn uống tiệc tùng. Quan chức khu Thanh Hà vô cùng nhiệt tình, nhưng không nhận bất kỳ lễ vật nào, ngay cả đặc sản địa phương cũng không nhận. Nói là có kỷ luật.
Không thể không nói, Quốc Hải Khôn làm công tác xây dựng đảng ở mảng này vô cùng xuất sắc.
Hắn thường xuyên nói với mọi người một câu là: Làm người tốt dân phục vụ viên, làm tốt điếm tiểu nhị cho nhà doanh nghiệp.
Đừng nghĩ đến việc vừa phát tài lại vừa thăng quan, trên đời này không có chuyện tốt đẹp như vậy.
Bây giờ là cơ hội ngàn năm khó gặp của Thanh Hà. Chúng ta nhất định phải bài trừ muôn vàn khó khăn, một lòng liều mạng vì sự nghiệp. Làm tốt, thiên cổ lưu danh. Làm không tốt, để tiếng xấu muôn đời.
Đại gia ra ngoài làm sự nghiệp, nhất định phải có tín ngưỡng.
Nhất định phải đoàn kết chặt chẽ xung quanh bí thư Tô Hi, để Thanh Hà vĩ đại trở lại.
Hơn nữa, tham chiếu đãi ngộ hiện tại của các đồng chí cán bộ Đông Minh, chỉ cần Thanh Hà làm tốt, chúng ta nhất định sẽ thể hiện điều đó ở phúc lợi bên trên.
Đừng đi kiếm thứ tiền không nên kiếm được, ngàn dặm con đê bị hủy bởi tổ kiến, không muốn đi làm con kiến đó.
Hãy nghĩ về Triệu Lợi Dân, hãy nghĩ về Triệu Thế Hiền.
Dưới mắt bí thư Tô Hi anh minh thần võ, tất cả đạo chích đều nhất định sẽ hôi phi yên diệt.
Quốc Hải Khôn làm việc vô cùng vững chắc, hắn là phó tổ trưởng tiểu tổ khoa học kỹ thuật Thanh Hà. Hơn nữa, hắn là phó tổ trưởng nắm thực quyền. Một vị phó tổ trưởng khác, khu trưởng Khang Hoài Vũ, chủ trì không nhiều hạng mục bằng hắn, hơn nữa còn phải phân chia một phần tâm sức để lo việc cà phê.
Tô Hi rất hài lòng đối với Quốc Hải Khôn.
Tương tự, Âu Dương Hoa Vinh, Đoạn Minh, Lý Thuần mấy người cũng toàn lực phối hợp.
Thanh Hà, bất luận là về diện mạo tinh thần hay diện mạo đô thị, đều đang phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sau khi dọn dẹp phe cánh của Triệu Lợi Dân, mọi việc đều trở nên sáng sủa thông suốt.
Sau khi hạ bệ cái ô dù là Triệu Thế Hiền này, bầu không khí cũng trở nên mới mẻ hẳn.
Trước khi Tô Hi đến Bằng thành, hắn đã cùng ăn một bữa cơm với Khang Hoài Vũ, Quốc Hải Khôn, Âu Dương Hoa Vinh, Đoạn Minh, Lý Thuần và chủ nhiệm văn phòng khu ủy mới là Vương Kha.
Đây là ban bệ cốt cán của Tô Hi tại khu Thanh Hà.
Bọn họ toàn bộ trung thành với Tô Hi, đương nhiên, các thường ủy khu ủy khác cũng trung thành, chỉ là không trung thành được như bọn họ.
Tô Hi mời mọi người ra quán ăn, hơn nữa còn cố ý mang theo rượu Nam Khê Đặc khúc.
Ở Đông Minh, có thể uống được Nam Khê Đặc khúc của thư ký Tô. Lấy chuyện đó ra ngoài có thể thổi phá nửa khối thiên.
Tô Hi bản thân tuy không có ý nghĩ này, nhưng mà... quan chức Đông Minh trước nay vẫn lấy việc được nhận thuốc lá đặc cung và Nam Khê Đặc khúc của thư ký Tô làm vẻ vang.
Quốc Hải Khôn liên hệ chặt chẽ với các đồng chí Đông Minh, bây giờ các đồng chí bên khu Thanh Hà này cũng đều biết cái quy củ này.
Cho nên, trước bữa cơm, khi Tô Hi đưa cho đại gia mỗi người hai bao thuốc lá đặc cung màu trắng tinh.
Tất cả mọi người đều có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Ngồi vào bàn ăn, Quốc Hải Khôn vội vàng chúc mừng thư ký Tô vinh dự được đề bạt, thăng lên phó thính cấp, đảm nhiệm thường vụ thành ủy.
Tất cả mọi người đứng lên nâng ly, Tô Hi cũng vội vàng đứng dậy, chạm cốc với từng người trong đại gia, sau đó ra hiệu đại gia ngồi xuống: “Cảm tạ sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Nói thật, việc thăng quan hay không thăng quan ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là phải làm tốt công việc.”
“Bây giờ tình hình phát triển các mặt của Thanh Hà vô cùng nhanh chóng, các số liệu đều tốt hơn dự đoán, phải nói là tốt hơn rất nhiều.”
“Nhân viên kỹ thuật liên tục không ngừng kéo đến, tiền nóng liên tục không ngừng đổ vào. Mức độ ủng hộ của quốc gia là phi thường lớn, không chỉ cho ủng hộ về chính sách, còn thực sự kết nối mạng lưới tốc độ cao, Thanh Hà của chúng ta sang năm sẽ có thêm ba tuyến đường cao tốc mới kết nối vào mạng lưới cao tốc quốc gia...”
“Có được thiên thời địa lợi nhân hòa tốt như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của quốc gia, tuyệt đối không thể để hy vọng của bao nhiêu người tin tưởng chúng ta như vậy phải thất bại.”
“Cho nên, chúng ta nhất thiết phải làm thành công chuyện này, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xây dựng cho được thành phố khoa học kỹ thuật!”
“Ở đây, ta nói một câu cứng rắn. Ai dám quấy nhiễu, cản trở sự phát triển của chúng ta, người đó chính là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta.”
“Các đồng chí, cơ hội không phải lúc nào cũng có. Kỳ ngộ lịch sử đang ở ngay trước mắt, chúng ta nhất thiết phải nắm bắt lấy. Ai buông lỏng, người đó chính là tội nhân thiên cổ của Thanh Hà!”
Tô Hi nói chuyện rất cứng rắn.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực này.
Thư ký Tô đã bày ra một ván cờ quá lớn.
Khi thư ký Tô bắt đầu làm ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật bán dẫn, rất nhiều đại học danh tiếng trong nước lập tức chìa cành ô liu, bày tỏ nguyện ý hợp tác, hơn nữa còn đề cử những sinh viên tốt nghiệp ưu tú đến. Còn có rất nhiều tinh anh trong ngành, mộ danh mà đến.
Quan trọng nhất là, rất nhiều vốn đầu tư đổ về.
Không chỉ là các lão bản từ Đông Minh, Quảng Đông, mà còn rất nhiều lão bản từ những địa phương khác.
Bọn hắn chính là tin tưởng Tô Hi.
Bọn hắn mang theo mấy ngàn vạn, mấy ức tài chính tới.
Không vì cái gì khác, chính là ủng hộ Tô Hi, tin tưởng Tô Hi, tin tưởng Tô Hi cùng Thanh Hà nhất định có thể tạo nên kỳ tích.
Bọn hắn nghe không hiểu những lời giới thiệu kia, cũng chỉ kiến thức nửa vời về viễn cảnh kinh tế tương lai mà Tô Hi miêu tả.
Nhưng bọn hắn chỉ biết một điều: Tô Hi đáng để tín nhiệm. Tô Hi có tội thành công kinh nghiệm, nhân phẩm của Tô Hi đã vượt qua thử thách.
Công sức Tô Hi bỏ ra những năm này không hề uổng phí.
Vấn đề nhân tài, tiền bạc được giải quyết trong nháy mắt.
Về vấn đề thiết bị, Tô Hi đã có kế hoạch từ 2 năm trước, bên này vừa khởi công thì bên kia thiết bị đã bắt đầu liên tục không ngừng được đưa vào từ cảng Đô.
Ban đầu Tô Hi cho rằng ít nhất phải mất ba đến năm năm mới có thể ra được chút thành quả.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, có lẽ không cần đến hai ba năm đã có thể nhìn thấy Chip nội địa.
Bởi vì tầm nhìn vượt trội của Tô Hi, ở mảng điện thoại, sự phát triển trong nước sẽ dẫn đầu vượt xa so với kiếp trước của Tô Hi.
Theo lý thuyết, quốc gia sẽ bước vào thời đại Internet di động nhanh hơn so với kiếp trước.
Bây giờ là năm 2006.
Một thời điểm tràn ngập hy vọng.
Tô Hi đã rót vào một cái cường tâm châm cho thời đại Internet di động sắp tới.
Thanh Hà sẽ có được nhà máy máy quang khắc của riêng mình, nhà máy đĩa bán dẫn của riêng mình, nhà máy tấm nền màn hình riêng của mình, nhà máy bộ nhớ của riêng mình, xưởng chế tạo card màn hình...... Nơi đây sẽ trở thành khoa học kỹ thuật cốc của cả nước.
“Tô thư ký, ngài yên tâm. Ai dám phá hoại công cuộc xây dựng Thanh Hà, ta liền liều mạng với kẻ đó. Lão tử cả đời chỉ làm một sự nghiệp vĩ đại như vậy, ta phải xứng đáng với người dân Thanh Hà, ta phải xứng đáng với lịch sử.”
“Đây là sự nghiệp để gia phả phải mở một trang riêng!”
Quốc Hải Khôn là người đầu tiên đứng lên bày tỏ thái độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận