Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 59: Mụ mụ ngươi kêu cái gì danh tự?

Chương 59: Mẹ của ngươi tên là gì?
Chu Tích và Đường Hướng Dương đi xuống lầu, cửa thang máy mở ra, nhưng không nhìn thấy Tô Hi đang chờ ở cửa. Đường Hướng Dương trong lòng thấp thỏm như đánh trống, còn Chu Tích thì khẽ nhíu mày.
Hai người tiếp tục đi về phía cửa, ra khỏi đại sảnh khách sạn, đến tận cửa chính nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Hi đâu.
Đường Hướng Dương thầm mắng trong bụng.
Tên Tô Hi này sao còn chưa tới?
Chu Tích nhìn thoáng qua sắc trời, hắn đã định rời đi, không thể nào vì đợi một viên cảnh sát nhỏ mà tỏ ra thờ ơ với thư ký Chấn Khôn được?
Lúc này, Tô Hi mang theo một hộp chân heo tê cay vội vã chạy tới. Hắn đi đến trước mặt Chu Tích, vội vàng tự giới thiệu: "Chu thư ký, chào ngài. Ta là Tô Hi."
Hành động này ít nhiều có chút lỗ mãng.
Chu Tích vốn đang cực kỳ không vui.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt Tô Hi, vị lãnh đạo cấp phó tỉnh trẻ tuổi có định lực cực sâu này lập tức không khống chế được nét mặt của mình nữa, hắn dường như thấy được chính mình của thời trẻ.
Tô Hi cũng vô cùng kinh ngạc.
Khi còn ở kiếp trước xem truyền hình, hắn đã cảm thấy mình rất giống thư ký Chu Tích, nhưng không ngờ lại giống đến thế. Chu thư ký béo hơn một chút, có phần phát tướng của đàn ông trung niên, nhưng lông mày, mắt, mũi, miệng, tai, gần như giống hệt nhau.
Cả hai người đều có cảm giác như đang soi gương.
Bởi vì Tô Hi nhìn thấy chính là hình ảnh của mình 23 năm sau, còn Chu Tích nhìn thấy chính là bản thân mình 23 năm trước.
Tuy nhiên, Đường Hướng Dương đứng bên cạnh cẩn thận so sánh, lại cảm thấy cũng không phải là hoàn toàn y hệt, chỉ giống khoảng bảy phần.
Giọng điệu Chu Tích có chút bối rối: "Ngươi... Chào ngươi, đồng chí Tô Hi."
"Chào ngài, Chu thư ký. Thật ngại quá, ta nghĩ các ngài sẽ trò chuyện thêm một lát, ta đã hứa mua chút chân heo cho một nhân chứng quan trọng, vì vậy đến hơi muộn." Tô Hi giải thích.
"Không sao, không sao cả." Chu Tích cười cười, hắn vậy mà lại bỏ đi vẻ quan cách thường ngày trước mặt Tô Hi, không kìm được mà hỏi chuyện thân tình: "Chân heo này nhìn có vẻ không tệ."
Tô Hi vội vàng mở túi ra, nói: "Ngài nếm thử một miếng?"
Đường Hướng Dương lập tức hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Tên nhóc này, ngươi cũng quá đường đột rồi. Lãnh đạo khách sáo với ngươi thôi, chứ ngươi không thể thật sự không giữ ý tứ gì à. Quan lớn như vậy, ngươi lại mời người ta bốc chân heo của ngươi ăn sao?
Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới chính là, Chu Tích vậy mà thật sự đưa tay vào túi bốc một miếng chân heo, cầm lên liền cho vào miệng, nếm thử rồi nói: "Không tệ, ăn ngon thật. Hướng Dương, ngươi cũng nếm thử đi."
A? Đường Hướng Dương có chút không phản ứng kịp, nhưng hắn rất nhanh cũng bốc một miếng chân heo, nếm thử, liên tục gật đầu: "Không tệ, không tệ."
Kỳ thực, hắn lúc này căn bản không có tâm trạng ăn chân heo, có thể nói là ăn mà không biết vị gì.
Chu Tích vừa ăn vừa nói: "Tiểu Tô, nghe khẩu âm của ngươi, giọng Trung Nam không nặng lắm, không phải người Trung Nam à?"
Đường Hướng Dương nghe xong, nghĩ thầm: Chu thư ký không biết Tô Hi ư? Hóa ra bọn họ không có quan hệ gì sao?
Tô Hi đáp: "Ta là người Trung Bắc, học tại Đại học Cảnh sát Trung Nam, sau khi tốt nghiệp liền đến Hoành Thiệu ở đây làm việc."
"À." Chu Tích gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi đi làm xa như thế, người trong nhà không có ý kiến gì sao?"
Tô Hi nói: "Mẹ ta làm việc ở Hỗ Hải, từ hồi học trung học ta đã bắt đầu ở nội trú, cũng quen rồi."
Hỗ Hải? Nghe thấy hai chữ này, tim Chu Tích đập thịch một cái, hắn nhớ tới bóng dáng nhìn thấy ở tiệm cơm Hòa Bình ngày đó. Hắn càng nhìn Tô Hi càng cảm thấy quen thuộc, cũng càng cảm thấy gần gũi, đó là một loại gần gũi từ tận đáy lòng.
Lúc này, Đường Hướng Dương trong lòng đã hoàn toàn chắc chắn: Chu thư ký và Tô Hi không có quan hệ. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này ta ngược lại có thể yên tâm mạnh dạn sử dụng Tô Hi. Tô Hi là một hạt giống tốt, đáng để bồi dưỡng trọng điểm.
Chu Tích hỏi: "Thế còn phụ thân ngươi đâu?"
Tô Hi có chút xấu hổ: "Ta... Ta thuộc gia đình đơn thân."
Nghe vậy, sống mũi Chu Tích bỗng dưng hơi cay, hắn đưa tay day day mũi mình: "Hơi cay nhỉ."
Đường Hướng Dương vội nói: "Để ta đi mua nước cho ngài. Tô Hi, ngươi tiếp chuyện Chu thư ký nhé."
Thực ra hắn có chút trách thầm Tô Hi, lát nữa Chu thư ký phải đi đường dài, ngươi lại cho ngài ấy ăn chân heo tê cay, đi đường chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Chu Tích không để ý đến Đường Hướng Dương, hắn hỏi tiếp: "Gia đình đơn thân không dễ dàng gì, phải hiếu thuận với mẫu thân ngươi thật tốt."
Tô Hi gật gật đầu: "Vâng ạ."
Chu Tích nói tiếp: "Cái danh tự này của ngươi thật hay, cũng là mẫu thân ngươi đặt cho ngươi à?"
Tô Hi cười cười: "Chu thư ký, chữ Hi (Hy) trong tên ta và chữ Tích trong tên ngài đồng âm nhưng khác chữ viết. Danh tự này đúng là do mẫu thân của ta đặt, mẫu thân của ta nói ta chính là hy vọng của nàng, cho nên đặt tên ta là Hi (Hy)."
"Phụ thân ngươi họ Tô?"
"Không, mẫu thân của ta họ Tô. Ta theo họ mẹ."
Cạch! Tay Chu Tích run lên, miếng chân heo đang ăn dở rơi thẳng xuống đất.
Tô Hi quay người nhặt nó lên.
Hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt thất hồn lạc phách đã hiện rõ trên mặt Chu Tích.
Đợi đến khi Tô Hi ngẩng đầu lên, Chu Tích đã hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc. Hắn hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tô Hi đáp: "Ta sinh năm 80, tháng sau là tròn 21 tuổi."
Năm 80, năm 80. Chu Tích lặng lẽ lẩm nhẩm, trong lòng hắn đã chắc chắn, lần cuối cùng hắn và Mộng Du gặp mặt chính là vào tháng 3 năm 80 tại Hỗ Hải, sau đó hắn đi Kinh thành, rồi tiếp nữa... thì đã mất liên lạc.
Cứ tính như vậy... .
Đường Hướng Dương chạy tới, đưa cho Chu Tích một chai nước, đồng thời chu đáo vặn nắp ra: "Thư ký, ngài uống nước."
Chu Tích nhận lấy nước, uống một ngụm.
Trong lúc Chu Tích uống nước, mắt Tô Hi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của ông, ánh mắt hắn lập tức dán chặt vào nó.
Chu Tích cũng chú ý tới ánh mắt của Tô Hi.
Hắn cười nói: "Tiểu Tô, ngươi rất hứng thú với chiếc đồng hồ đeo tay này của ta à?"
"À, không có, không có." Tô Hi liên tục khoát tay, nói: "Mẹ ta cũng có một chiếc đồng hồ giống như vậy, cho nên cảm thấy thật trùng hợp."
"Ồ, thế thì quả là hơi trùng hợp đấy, thời chúng ta lúc đó rất chuộng loại đồng hồ này, mụ mụ ngươi tuổi tác chắc cũng không kém ta là bao đâu." Chu Tích nhận giấy từ tay Đường Hướng Dương lau lau tay, rồi mới cẩn trọng tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình ra, đưa cho Tô Hi: "Tiểu Tô, gần đây ngươi đã liên tiếp phá được hai vụ án lớn, chiếc đồng hồ đeo tay này ta tặng cho ngươi."
Tô Hi vội vàng từ chối.
Chu Tích kiên trì muốn đưa: "Cầm lấy đi. Cũng là duyên phận. Ta nhìn thấy ngươi, cảm thấy rất hợp ý, cũng rất quý mến. Vừa đúng lúc ngươi nói mụ mụ ngươi cũng có một chiếc đồng hồ đeo tay như vậy, ta tặng cho ngươi, vừa hay gom thành một đôi."
Đường Hướng Dương thấy thư ký Chu Tích không giống như đang khách sáo, chiếc đồng hồ nhìn qua cũng không quá đắt tiền, liền nói: "Tiểu Tô, thư ký ban thưởng cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi. Sau này phải cố gắng phá án, hết lòng vì công vụ, nhất định không thể phụ tấm lòng này của thư ký."
Tô Hi vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy đồng hồ.
Lúc này, Chu Tích lại hỏi: "Tiểu Tô, mụ mụ ngươi năm đó cũng hẳn là thanh niên trí thức phải không?"
"Hẳn là vậy, nhưng trước mặt ta thì người không thường nhắc đến."
"Mụ mụ ngươi có loại đồng hồ này, nói không chừng trước đây chúng ta còn cùng xuống nông thôn ở một địa phương đấy. Vừa rồi ngươi nói mụ mụ ngươi tên là gì ấy nhỉ?"
Hả? Tô Hi sững sờ, ta vừa mới nói sao?
Đường Hướng Dương đứng bên cạnh lại nói: "Thư ký, ta xem qua hồ sơ của Tiểu Tô rồi, mụ mụ của hắn tên là Tô Cẩn..."
Tô Cẩn? Tô Hi mỉm cười bổ sung: "Nhưng đó là tên trên thẻ căn cước thôi, tên thật là Tô Mộng Du."
Chân Chu Tích trượt đi, Đường Hướng Dương và Tô Hi vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn.
Đường Hướng Dương vội vàng nói: "Chu thư ký, ngài không sao chứ? Nền nhà trơn thế này, nhân viên vệ sinh của khách sạn cũng không biết lau dọn gì cả."
"Không sao, không sao, là do chính ta không cẩn thận."
Đường Hướng Dương vội vàng nhắc nhở: "Thư ký. Thư ký Chấn Khôn vẫn đang chờ ngài, thời gian không còn sớm nữa." . .. . .
【 Chúc mừng năm mới, chúc các vị độc giả lão gia năm mới tiến bộ, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, năm Thìn gặp nhiều may mắn, phát tài lớn. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận