Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 59: Mụ mụ ngươi kêu cái gì danh tự?

Chương 59: Mẹ ngươi tên gì? Chu Tích cùng Đường Hướng Dương xuống lầu, cửa thang máy mở ra, không thấy Tô Hi ở cửa chờ, Đường Hướng Dương trong lòng hơi lo, Chu Tích khẽ nhíu mày. Hai người tiếp tục đi ra cửa, khỏi đại sảnh khách sạn, đến cửa chính, vẫn không thấy bóng dáng Tô Hi. Đường Hướng Dương thầm mắng trong lòng. Sao tên Tô Hi này còn chưa đến? Chu Tích nhìn thoáng qua sắc trời, hắn định rời đi, cũng không thể đợi một tên cảnh sát quèn như vậy, để thư ký Chấn Khôn phải chờ sao? Lúc này, Tô Hi tay cầm một hộp chân heo cay nồng vội vàng chạy tới, hắn đi đến trước mặt Chu Tích, vội vàng giới thiệu: "Chào Chu thư ký, tôi là Tô Hi." Hành động này ít nhiều có chút lỗ mãng. Chu Tích vốn đã cực kỳ khó chịu. Nhưng khi hắn nhìn thấy mặt Tô Hi, vị lãnh đạo phó tỉnh cấp trẻ tuổi định lực cực cao lúc đó liền không kìm chế được biểu cảm, hắn dường như thấy được mình lúc còn trẻ. Tô Hi cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc xem TV ở kiếp trước, hắn đã cảm thấy mình rất giống thư ký Chu Tích, nhưng không ngờ lại giống đến vậy. Thư ký Chu có chút béo hơn, có một chút dấu hiệu phát tướng của đàn ông trung niên, nhưng lông mày, mắt, mũi, miệng, tai, cơ hồ đều giống nhau như đúc. Cả hai người đều có cảm giác như đang soi gương. Bởi vì Tô Hi thấy được chính mình vào năm 23 tuổi, còn Chu Tích thì thấy mình của 23 năm trước. Tuy nhiên, Đường Hướng Dương đứng bên cạnh cẩn thận so sánh, lại cảm thấy hình như không hoàn toàn giống, chỉ khoảng bảy phần. Giọng điệu của Chu Tích có chút bối rối: "Cậu...cậu khỏe, đồng chí Tô Hi." "Chào ngài, thư ký Chu. Xin lỗi, tôi tưởng mọi người sẽ còn nói chuyện thêm một lúc, tôi có hứa mua chân heo cho nhân chứng quan trọng nên đến hơi muộn." Tô Hi giải thích. "Không sao, không sao." Chu Tích cười, hắn vậy mà đã bỏ qua vẻ ngoài của một vị lãnh đạo khi đứng trước Tô Hi, không khỏi quan tâm như một người thân: "Chân heo này trông có vẻ ngon." Tô Hi vội vàng mở túi ra, nói: "Ngài nếm thử không?" Đường Hướng Dương lập tức hít một hơi, nghĩ thầm: Tên nhãi ranh này, mày cũng quá mạo muội rồi. Lãnh đạo khách sáo với mày thì cứ kệ người ta khách sáo thôi, mày đừng có tưởng thật chứ. Quan to như vậy, sao có thể ăn chân heo mày đưa được? Nhưng bất ngờ thay, Chu Tích thật sự thò tay lấy một miếng chân heo trong túi, cầm lên rồi bỏ vào miệng, nhấm nháp: "Ngon thật đấy. Hướng Dương, cậu cũng nếm thử đi." Hả? Đường Hướng Dương có chút không kịp phản ứng, nhưng anh ta nhanh chóng cầm một miếng chân heo, ăn thử, gật đầu liên tục, đúng là ngon thật. Thực ra, bây giờ anh ta căn bản không có tâm trí ăn chân heo, có thể nói là ăn mà không biết mùi vị gì. Chu Tích vừa ăn vừa nói: "Cậu Tô này, nghe giọng của cậu thì giọng Trung Nam không nặng lắm, không phải người Trung Nam à?" Đường Hướng Dương nghe xong liền nghĩ thầm: Thư ký Chu không biết Tô Hi? Hai người họ vốn dĩ không quen nhau sao? Tô Hi trả lời: "Tôi là người Trung Bắc, học ở trường đại học cảnh sát Trung Nam, sau khi tốt nghiệp thì đến Hoành Thiệu làm việc." "À." Chu Tích gật đầu, nói: "Vậy cậu đi làm xa như vậy, người nhà không phản đối à?" Tô Hi nói: "Mẹ tôi làm việc ở Hỗ Hải, từ khi học cấp hai thì tôi đã ở nội trú, cũng quen rồi." Hỗ Hải? Nghe đến cái tên này, tim Chu Tích hẫng một nhịp, hắn nhớ lại hình dáng đã gặp ở quán cơm Hòa Bình ngày hôm đó, hắn càng nhìn Tô Hi càng thấy quen, càng thêm thân thiết, đây là một loại thân thiết từ trong tâm khảm. Lúc này, Đường Hướng Dương trong lòng đã hoàn toàn xác định: thư ký Chu không hề quen biết Tô Hi. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này mình có thể yên tâm mạnh dạn dùng Tô Hi, Tô Hi là một mầm non tốt, đáng để trọng điểm bồi dưỡng. Chu Tích hỏi: "Vậy còn cha cậu đâu?" Tô Hi có chút xấu hổ: "Tôi... tôi là gia đình đơn thân." Nghe xong, mũi Chu Tích đột nhiên cay cay, hắn đưa tay dụi mũi: "Hơi cay một chút." Đường Hướng Dương vội nói: "Tôi đi mua nước cho ngài. Tô Hi, cậu nói chuyện với thư ký Chu đi." Thực ra anh ta có chút oán trách, lát nữa thư ký Chu còn phải lái xe đường dài, cậu lại cho ông ấy ăn chân heo cay nồng, dọc đường chắc khó chịu lắm đây. Chu Tích không để ý đến Đường Hướng Dương, hắn hỏi tiếp: "Gia đình đơn thân cũng không dễ dàng, phải hiếu thuận mẹ cậu nhé." Tô Hi gật đầu: "Dạ." Chu Tích tiếp tục nói: "Tên của cậu nghe hay đấy, cũng là do mẹ cậu đặt cho sao?" Tô Hi cười: "Thưa thư ký Chu, chữ Hi trong tên tôi với chữ Tích của ngài đồng âm khác chữ ạ. Tên là do mẹ tôi đặt, mẹ tôi nói tôi là hy vọng của bà, nên đặt tên là Hi." "Vậy cha cậu họ Tô à?" "Không ạ, mẹ tôi họ Tô. Tôi theo họ mẹ." Bịch! Tay thư ký Chu run lên, miếng chân heo đang gặm dở trực tiếp rơi xuống đất. Tô Hi liền quay người lại nhặt. Hồn nhiên không phát hiện trên mặt Chu Tích đã lộ ra vẻ thất thần. Đến khi Tô Hi ngẩng đầu lên, Chu Tích đã hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc. Hắn nói: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tô Hi trả lời: "Tôi sinh năm 80, tháng sau tròn 21 tuổi." Năm 80, năm 80. Chu Tích lặng lẽ thì thầm, trong lòng hắn đã xác định, lần cuối cùng hắn gặp Mộng Du chính là tháng 3 năm 80 ở Hỗ Hải, rồi sau đó mình đến kinh thành, kể từ đó... liền mất liên lạc. Nếu tính như vậy... Đường Hướng Dương chạy đến, anh ta đưa cho Chu Tích một chai nước, đồng thời ân cần vặn nắp: "Thưa thư ký, mời ngài uống nước." Chu Tích nhận lấy nước, uống một ngụm. Trong khi hắn uống nước, mắt Tô Hi thấy được chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của Chu Tích, ánh mắt của hắn lập tức khóa chặt vào nó. Chu Tích cũng nhận thấy ánh mắt của Tô Hi. Hắn cười nói: "Cậu Tô, cậu hứng thú với chiếc đồng hồ của tôi sao?" "À, không, không có ạ." Tô Hi liên tục xua tay, hắn nói: "Mẹ tôi cũng có một chiếc đồng hồ như vậy, nên tôi cảm thấy rất quen." "Ờ, trùng hợp thật đấy, lúc đó đồng hồ loại này rất thịnh hành, mẹ cậu chắc là cũng tầm tuổi tôi thôi." Chu Tích nhận khăn giấy từ Đường Hướng Dương lau tay, rồi cẩn thận tháo chiếc đồng hồ trên tay mình xuống, đưa cho Tô Hi: "Cậu Tô, cậu liên tục phá hai vụ án gần đây, chiếc đồng hồ này tặng cho cậu." Tô Hi vội từ chối. Chu Tích kiên quyết muốn đưa: "Cứ cầm lấy đi. Cũng là duyên phận cả. Tôi nhìn thấy cậu, cảm thấy rất hợp ý, cũng rất thích. Vừa hay cậu lại nói mẹ cậu có một chiếc đồng hồ giống thế, tặng cho cậu, coi như vừa khéo." Đường Hướng Dương thấy thư ký Chu Tích không có vẻ khách sáo, mà chiếc đồng hồ cũng không quá đắt tiền, nên nói: "Cậu Tô, thư ký ban thưởng cho cậu thì cứ nhận lấy. Sau này nhớ cố gắng phá án, làm việc quên mình, nhất định đừng phụ tấm lòng của thư ký." Tô Hi vội đưa hai tay nhận lấy đồng hồ. Lúc này, Chu Tích lại hỏi: "Cậu Tô, mẹ cậu năm đó hẳn là thanh niên trí thức nhỉ?" "Chắc là vậy ạ, nhưng trước mặt tôi bà không hay nhắc." "Mẹ cậu có chiếc đồng hồ này, biết đâu lúc trước chúng ta còn cùng nhau xuống nông thôn ở một chỗ đấy. Vừa rồi cậu nói mẹ cậu tên gì nhỉ?" Hả? Tô Hi sững sờ, mình vừa mới nói à? Đường Hướng Dương đứng bên cạnh lại nói: "Thưa thư ký, tôi xem qua hồ sơ của Tô Hi, mẹ cậu ấy tên là Tô Cẩn..." "Tô Cẩn?" Tô Hi mỉm cười bổ sung: "Thật ra đó là tên trên thẻ căn cước, tên thật là Tô Mộng Du." Thư ký Chu Tích lảo đảo, Đường Hướng Dương và Tô Hi vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn. Đường Hướng Dương lo lắng: "Thưa thư ký, ngài không sao chứ? Mặt đất trơn quá, nhân viên khách sạn không biết dọn dẹp gì cả." "Không sao, không sao, là tôi không cẩn thận thôi." Đường Hướng Dương vội nhắc nhở: "Thư ký, thư ký Chấn Khôn vẫn đang đợi ngài, giờ không còn sớm nữa." . .. . .【Chúc mừng năm mới, chúc các độc giả năm mới an khang thịnh vượng, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, năm con rồng phát tài phát lộc.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận