Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 358: Chu tỉnh trưởng, Tô cục oan uổng a

Lý Giai Châu hài lòng rời đi. Chu Tích lại đang suy nghĩ, làm thế nào để điều Lý Giai Châu đi? Người này ngu xuẩn tột độ, ngu xuẩn mất khôn, vậy mà vắt óc tìm mưu kế đối phó Tiểu Hi. Đến khi Tiểu Hi làm Bí thư Chính pháp ủy khu Trường Thanh, bí thư khu ủy như hắn chắc chắn không thể phối hợp tốt công việc. Cần phải ra tay mạnh trước, sớm dọn dẹp tai họa này. Chu Tích hiện tại đến chính phủ tỉnh chủ trì công việc, nhưng bộ trưởng bộ tổ chức vẫn chưa đến nhận chức, trên thực tế hắn vẫn có quyền quyết định. Cho dù bộ trưởng tổ chức mới tới, hắn lên tiếng, việc điều Lý Giai Châu đi cũng chỉ là chuyện một câu nói. Quan trọng là phải có một lý do thích hợp. Lúc này, chuông cửa vang lên. Hồ Mụ nhanh đi mở cửa, Chu Tích cũng theo bản năng đứng lên, hai tay hắn nắm chặt, không hiểu có chút khẩn trương. Hồ Mụ đưa Tô Hi, Âu Văn Sinh vào, Chu Tích nói: “Hồ Mụ, đi lấy thêm chút hoa quả.”“Tới, đồng chí Tô Hi, còn có vị đồng chí này, mời ngồi.” Chu Tích niềm nở nói, rất nhiệt tình, không giống một vị lãnh đạo cấp cao, mà giống như một người đàn ông trung niên ôn hòa. Âu Văn Sinh đứng sau lưng Tô Hi vô cùng kinh hãi, cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được đến nhà phó tỉnh trưởng thường vụ làm khách, hắn căng thẳng đến mức đi đứng không được tự nhiên, khi nhìn thấy tỉnh trưởng Chu Tích lại càng không biết nên đặt hai tay vào đâu. Trên thực tế, lúc này cảm xúc của Chu Tỉnh trưởng cũng đang dâng trào. Tuy rằng Tô Hi sau Tết đã về kinh thành thăm nhà, nhưng đó dù sao cũng là nhà của ông nội. Bây giờ, con trai đến nhà. Mặc dù sau lưng còn có một “bóng đèn” nhưng con trai rốt cuộc cũng đã về. “Đến, đến, ngồi đi.” Chu Tích lại nói thêm lần nữa. Tô Hi vội vàng đi tới, anh muốn ngồi vào chiếc ghế sô pha đối diện Chu Tích, tỉnh trưởng Chu Tích lại vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Tiểu Tô, con ngồi đây này.” Tô Hi vội vàng làm theo. Ta nên ngồi chỗ nào? Âu Văn Sinh có chút xấu hổ, nhưng trong lúc rối bời, hắn vẫn tìm được một vị trí cho mình… Rất chuẩn xác, hắn ngồi ở một góc khuất chếch đối diện. Thành công biến mất khỏi tầm mắt của Chu Tỉnh trưởng. Âu Văn Sinh coi như cũng là đánh bậy đánh bạ trúng. Hồ Mụ rất nhanh đã bưng hoa quả đã được cắt tỉa cẩn thận ra đặt lên bàn trà trước mặt Chu Tích và Tô Hi. Hồ Mụ nhân lúc sắp xếp đồ đạc, lén nhìn Tô Hi mấy lần. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng giật mình. Nghĩ thầm chàng trai trẻ này chẳng lẽ là cháu trai của tỉnh trưởng? Tục ngữ nói cháu trai giống cậu, cái miệng này, cái mũi, đôi tai… rất giống mà. Lúc này, Chu Cẩn đến. Cô thấy Tô Hi, rất kinh ngạc: “Cảnh sát Tô, anh tới rồi à.” “Học sinh Chu Cẩn.” Tô Hi cười gật đầu: “Tôi đến báo cáo công việc với tỉnh trưởng.” “À.” Chu Cẩn gật gật đầu, cô không hứng thú với mấy chuyện công vụ này, cô từ nhỏ đã vô cùng thông minh, giỏi sử dụng chiêu “liên quan quái gì ta” “liên quan gì đến ngươi”. Nhưng, cô vẫn nhắc nhở một câu: “Cảnh sát Tô đến không đúng lúc lắm, bí thư khu ủy của khu anh vừa mới đi.” Vừa nói, cô vừa lấy một chùm nho từ đĩa trái cây: “Cha, mọi người nói chuyện chính sự đi. Con lên trước đây. Lát nữa Cảnh sát Tô ra về thì cha gọi con một tiếng. Cảnh sát Tô đã từng cứu con, con có một món quà muốn tặng cho anh ấy.” Chu Cẩn cười với Tô Hi, sau đó quay người lên lầu. Hai câu nói này của Chu Cẩn rất có kỹ xảo, quả không hổ là gia đình nền tảng, “tác phẩm” được tạo ra do Chu Gia Cường Cường liên thủ. Cô đã nói cho Tô Hi biết rằng bí thư khu ủy của anh đã đến rồi, anh phải chuẩn bị tâm lý. Cô lại nhấn mạnh chuyện Tô Hi từng cứu cô, cô hy vọng Chu Tích có thể vì chuyện này mà không quá khắt khe với Tô Hi. Trong lòng Tô Hi có chút cảm kích Chu Cẩn, đồng thời cũng trở nên lo lắng bất an. Âu Văn Sinh đang ngồi ở nơi hẻo lánh khiêm nhường càng thêm run sợ trong lòng. Ai ai cũng biết chuyện Lý Giai Châu xem Chu Tích là em rể là chuyện ai ai cũng biết, đi đến đâu hát đến đấy. Nếu như hắn đến, vậy… Có phải là tự chui đầu vào lưới hay không? Cũng may Tô Cục đã cứu con gái của Chu Tỉnh trưởng, xem ra cũng chưa chắc mất hết cơ hội. Âu Văn Sinh có một cảm giác như giẫm trên băng mỏng. Nhưng trong lòng anh ta cũng không quá sợ hãi. Dù sao thì, Tô Cục là ai? Cho dù Chu Tích nổi giận, anh ta tin rằng với những mối quan hệ lớn mạnh phía sau Tô Cục, thì cũng có thể dễ dàng đứng vững. Vậy mà lúc này không ai biết Chu Tích vui mừng trong lòng biết bao, sự vui vẻ của ông dường như sắp tràn ra khỏi ánh mắt. Có cái gì vui sướng hơn con cái song toàn? Đó chính là con trai con gái đồng tâm nhất trí, yêu mến lẫn nhau. Giờ phút này, niềm kiêu hãnh của ông khi làm cha đã đạt đến đỉnh điểm. Con gái ta thương mến con trai ta. Con bé ngày thường chưa từng niềm nở với ai, Lý Giai Châu cầu xin nó không biết bao nhiêu lần mà nó chẳng nói giúp một câu nào. Vậy mà Tô Hi tới, nó tươi cười hớn hở, còn chủ động nhắc nhở thêm vào. Đây chính là dòng máu gặp gỡ mà. Lúc này, Hồ Mụ đem rượu ngon của tỉnh ra, ông hỏi Tô Hi: “Tiểu Tô, uống chút không?” Tô Hi lúng túng từ chối nói: “Tỉnh trưởng Chu, con con… hôm nay con không thể uống rượu.” “Rượu vang đỏ thôi, không sao. Uống chút đi, có người lái xe cho con mà.” Chu Tích nói. Tô Hi thành thật nói: “Thưa tỉnh trưởng, hôm nay con không thể uống rượu là vì đang uống thuốc bắc.” Vừa nói, anh vừa lấy gói thuốc từ trong túi ra. Anh nói: “Mấy hôm nay có chút cảm.” Khi Tô Hi nói câu này, quả thật anh có chút lo lắng Chu Tỉnh trưởng sẽ giống Lý Giai Châu. Nhưng, Chu Tích lại thấy đau lòng trong lòng. Ông nói: “Làm việc ở cơ sở là khó khăn, sự nghiệp quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Phải chú ý kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.” Tô Hi ngượng ngùng gật gật đầu. Anh bị cảm không phải vì làm việc, mà là do Vân Vũ Phi đến chơi, hai ngày này xem điện thoại quá nhiều, về nhà cơ bản là không mặc quần áo. Tháng tư Trung Nam chính là thời điểm rét nàng Bân. Tô Hi dù có sức khỏe tốt, cũng không chịu nổi trong ngoài giáp công thế này. Lúc này Chu Tích bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Lý Giai Châu, ông thuận miệng hỏi: “Có phải vì chuyện này, mà con cùng Lý Giai Châu gây gổ không?” Tô Hi do dự không biết có nên nói hay không. Âu Văn An một bên tranh thủ nói: “Thưa tỉnh trưởng, bí thư Lý đúng là quá đáng. Ngài phải làm chủ cho Tô Cục a. Tô Cục đã nhiều lần nhấn mạnh với họ là mình đang uống thuốc, không thể uống rượu, thậm chí còn nói với thư ký là bác sĩ dặn, uống thuốc bắc mà uống rượu thì dễ bị đột tử. Nhưng mà, bí thư Lý cảm thấy mặt mũi của ông ta quan trọng hơn, ép Tô Cục uống rượu. Tô Cục không uống, ông ta còn hắt rượu lên người Tô Cục. Còn nói cái gì mà, uống chết, tao cho mày làm liệt sĩ.” “Thưa tỉnh trưởng, nếu không đến đường cùng, tôi nào dám đưa tay cản bí thư Lý a. Tô Cục cũng vì bảo vệ tôi, mới đưa tay ngăn lại bí thư Lý.” “Mọi chuyện đều là trách nhiệm của tôi. Không liên quan gì đến Tô Cục cả.” “Thưa tỉnh trưởng, kế hoạch cải cách của Tô Cục thật sự rất tốt, nó thật sự có thể thay đổi trật tự an ninh cơ sở xã hội. Tôi là một người cảnh sát nhân dân già, tôi hiểu rất rõ giá trị của nó. Dù thế nào thì, cuộc cải cách này cũng không thể dừng lại….” Âu Văn Sinh vô cùng kích động nhận hết trách nhiệm. Tô Hi thấy sắc mặt Chu Tích càng lúc càng khó coi, anh vội vàng ngắt lời: “Lão Âu.” “Thưa tỉnh trưởng. Không liên quan gì đến Lão Âu, anh ấy chỉ là giúp con lái xe. Mọi trách nhiệm con xin gánh chịu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận