Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 911: Văn thiếu cấp trên

Chương 911: Văn thiếu cấp trên
“Ta không thích cãi nhau ở nơi công cộng, cũng không hi vọng làm mất thể diện. Nhưng mà, ngươi không có chút phong độ thân sĩ nào như vậy, chẳng lẽ không nên quỳ xuống xin lỗi vị nữ sĩ này sao?” Ngữ khí của Văn thiếu ưu nhã, thậm chí âm cuối còn hơi cao lên một chút.
Đây là cảm giác ưu việt đã ăn sâu vào xương tủy.
Nhưng đối với Tô Hi mà nói, việc này có chút giống kiểu hài hước đen trong chủ nghĩa giải cấu trúc hậu hiện đại.
Thì ra trang bức là trang như thế này đây.
“Ta cũng không sai, là nàng gây sự trước.” Giọng của lão ca nóng nảy rất cứng rắn, nhưng thực tế hắn có chút e ngại.
Đụng phải một kẻ thích trang bức như thế này, hắn rất khó không e dè.
Con người hắn, miệng hơi thối, thích vênh váo, nhưng gặp chuyện thật thì lại không dám.
Dù cha hắn là nhân vật có thực quyền ở tỉnh Tây Khang, nhưng gia giáo của nhà Hà Quốc Ân rất nghiêm khắc. Chưa từng cho phép hắn lấy danh nghĩa của mình để khoa trương lừa gạt bên ngoài.
“Ta không cần ngươi cảm thấy thế nào. Ta nói ngươi sai, thì ngươi chính là sai rồi. Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu bây giờ ngươi không xin lỗi, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón bão tố đi.” Văn thiếu nói từ tốn: “Đừng mắc sai lầm. Đừng để vấn đề kéo dài đến khi máy bay hạ xuống, đừng vì ngươi mà hủy hoại tiền đồ của cha ngươi. Nói đến đây thôi.” Bức vương!
‘Khí Tràng’ kéo căng.
Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất đều đang yên lặng thưởng thức vở kịch này.
Trong vở kịch này vừa có nữ minh tinh, lại có ‘Nam Nhị Hào’ tự xưng là quan nhị đại, còn có Văn thiếu nửa đường nhảy ra, Văn thiếu này nghe như bá đạo tổng giám đốc trong phim truyền hình, nói không chừng còn là nhị đại nào đó ở kinh thành.
Lão ca nóng nảy đúng là bị khí tràng của Văn Bức Vương dọa sợ.
Hắn không sợ nữ minh tinh này, là bởi vì hắn không có hứng thú với cô ta, hơn nữa cho rằng mình có lý.
Nhưng mà, Văn thiếu này nhìn qua cũng không phải hạng người bình thường, vạn nhất hắn thật sự có thể mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho hoạn lộ của cha hắn, vậy thì phải làm sao? Chẳng phải ta là đồ hố cha sao.
Lúc này nội tâm lão ca nóng nảy vô cùng rối rắm, thậm chí là có chút bực bội.
Hắn nhìn quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú về phía này.
Hơn nữa, còn có không ít người giơ điện thoại lên quay phim.
Vạn nhất Bức Vương này là giả, chẳng phải mình quỳ oan sao?
Hơn nữa, nếu truyền lên mạng, cũng là làm cha ta mất mặt a.
Hắn đã đâm lao phải theo lao.
Bên kia Bức Vương lại nhắm mắt lại, ung dung thong thả.
Trong không khí tràn ngập mùi bát quái, tất cả mọi người đều rất quan tâm... hướng đi tiếp theo của màn kịch này.
Trong khoang máy bay yên tĩnh cực kỳ.
Đúng lúc này, leng keng!
Có người ấn chuông phục vụ.
Tiếp viên trưởng vội vàng đi tới, hắn nói với Tô Hi: “Chào ngài, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?” “Cho ta một ly nước chanh. Mặt khác, cũng mang một ly nước chanh cho cậu con trai ngốc của Hà thư ký. Ta xem hắn ta, chắc cũng biện bạch đến khô miệng khô lưỡi rồi.” Lời này của Tô Hi vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bao gồm cả Văn Bức Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, chuyên tâm trang bức kia.
Đây là tình huống gì? Đây là Trình Giảo Kim từ đâu nhảy ra vậy, hắn cũng muốn nhúng một chân vào sao?
Đúng vậy, Tô Hi đúng là muốn nhúng một chân vào.
Hắn kỳ thực đã hiểu rõ sự việc.
Cậu con trai này của Hà Quốc Ân chắc chắn là không có chụp ảnh nữ minh tinh già mồm kia, nhưng miệng của hắn đúng là có hơi độc, hơn nữa có chút vênh váo. Nhưng về bản chất hắn là đang bảo vệ chính mình, hắn cũng không hề thực sự có ý lấy quyền đè người.
Tô Hi tin tưởng, bản chất của hắn là thiện lương.
Nhưng mà, vị Văn Bức Vương này thì có chút quá đáng. Dựa vào cái gì mà bắt con trai Hà Quốc Ân quỳ xuống xin lỗi? Điều này có phù hợp nguyên tắc tương xứng không? Còn nữa, cái gì mà một câu nói của hắn liền có thể khiến tiền đồ của Hà Quốc Ân bị hủy hoại? Hắn cho rằng mình là ai? Hắn dựa vào cái gì mà lại kiêu căng như thế với Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tây Khang?
Tô Hi xem như quan viên của Tây Khang, một cách tự nhiên muốn giữ gìn uy quyền của Thư ký Chính Pháp Ủy Tỉnh ủy.
Nếu con trai Hà Quốc Ân thật sự quỳ xuống trước con hát minh tinh này, thì tất cả quan viên Tây Khang đều sẽ mất mặt.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, vẫn là có qua có lại.
Ban đầu tại hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy, Hà Quốc Ân đã ủng hộ Tô Hi, hắn phản đối việc chỉ xử lý Lôi Chấn Hoa bằng cách tạm thời cách chức, hắn cho rằng nên lập án điều tra đối với Lôi Chấn Hoa.
Hắn nói ra lời này, chắc chắn sẽ bị phe Lôi gia ghen ghét, thậm chí là trả thù.
Điều này cho thấy, hắn không phải người của phe Lôi gia, hắn là đồng đội.
Hơn nữa, trong hệ thống công an tỉnh Tây Khang, thậm chí trong hệ thống chính trị và pháp luật, cũng không có ai trực tiếp can thiệp vào những hành động trước đây của Tô Hi.
Gặp chuyện bất bình còn rút đao tương trợ, huống chi còn có nhiều lý do nhất định phải giúp như vậy.
Hà Vinh Quang sửng sốt một chút.
Hắn lập tức biết, người này là đến để giải vây cho mình.
Tô Hi tiếp tục hỏi: “Hà công tử. Ngươi chắc chắn không dùng điện thoại chụp người phụ nữ này chứ?” “Không có, chắc chắn không có. Dung mạo ta xấu thế này, điện thoại chụp ảnh còn chẳng mấy khi dùng qua, trong album ảnh một tấm hình cũng không có, ta ngay cả mình còn không chụp, làm sao có thể đi chụp người khác đâu.” Tô Hi nói: “Được. Vậy thì không có gì dễ nói. Lời ngươi vừa nói quả là hơi thô lỗ, nên xin lỗi. Vị nữ sĩ này cũng cần phải xin lỗi ngươi, dù sao nàng cũng trách lầm ngươi.” “Dựa vào cái gì? Ta nói xin lỗi hắn, nằm mơ giữa ban ngày!” Lý Sư lớn tiếng nói.
Tô Hi không thèm để ý nàng ta, hắn nói với Hà Vinh Quang: “Ngươi đưa di động giao cho ta hoặc giao cho tiếp viên trưởng, đợi máy bay hạ cánh. Trực tiếp đi báo án, để cho cảnh sát tới xử lý cái việc nhỏ không đáng kể này.” “Còn về chuyện quỳ xuống xin lỗi các loại, không cần làm. Đến nỗi chuyện gì mà để cho Hà thư ký tiền đồ hủy hết, ta không tin. Người có thể làm cho tiền đồ của Thư ký Chính Pháp Ủy Tỉnh ủy tỉnh Tây Khang bị hủy hoại, tuyệt đối sẽ không vì một nữ minh tinh mà tùy tiện phán xét như vậy.” Tô Hi nói xong lời này, nhận lấy ly nước chanh do nhân viên phục vụ đưa tới, hắn hơi nhấp một ngụm.
Hà Vinh Quang nghe xong thở phào nhẹ nhõm, giống như tìm được người chống lưng, hắn vội vàng tắt máy điện thoại, giao cho tiếp viên trưởng.
Màn kịch này xem chừng sắp đến hồi kết.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều cho rằng phương thức xử lý này là hợp lý nhất.
Nhưng không biết ai vào lúc này, lại ‘phụt’ một tiếng cười.
Vốn dĩ, việc trang bức của Văn Bức Vương không thành công đã khiến hắn rất khó chịu.
Bây giờ lại nghe thấy tiếng cười này, hắn tự động cho rằng là vì mình bị mất mặt nên người khác đang cười nhạo hắn.
Bình thường loại người thích trang bức này đều cực kỳ nhạy cảm.
Quả nhiên, Văn Bức Vương bị kích động.
Hắn lạnh lùng nói một câu: “Ngươi là ai? Ngươi làm sao lại tự cho là đúng rằng mình có thể xử lý tốt tranh chấp này?” “Ta chỉ là một công chức bình thường của tỉnh Tây Khang.” “Ngươi một công chức bình thường dựa vào cái gì ngồi khoang hạng nhất?” “Lão bà của ta có tiền, không được sao?” Hai người đối thoại cách một khoảng không.
Văn Bức Vương càng nghĩ càng giận, hắn cảm giác khí tràng mình thật vất vả mới tụ lại đang bị đánh tan. “Ta thấy ngươi chính là tham quan ô lại. Ngươi che chở cho tiểu tử kia như vậy, chẳng qua là muốn lấy lòng Thư ký Chính Pháp Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy thôi. Nhưng ngươi biết ta là ai không?” Một bên, Lý Sư ở bên cạnh nói thêm vào: “Nói ra hù chết ngươi đấy.” Tô Hi cười cười, nói: “Ta không biết. Nhưng đây là nơi công cộng, ta khuyên ngươi không cần cáo mượn oai hùm.” Câu nói này của Tô Hi kỳ thực là đang nhắc nhở đối phương không nên mất bình tĩnh.
Vạn nhất thật sự nói ra tên là gì, bị quay phim lại, thậm chí bị tung lên mạng.
Gây thành dư luận, vậy thì không phải là một chuyện nhỏ.
Thế nhưng Bức Vương đã lên máu rồi.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận