Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 531: Các ngươi cũng là nhân tài a

Tô Hi cùng Vương Khải hàn huyên khoảng 30 phút thì điện thoại di động của Tô Hi vang lên. Là La Văn Võ gọi đến. La Văn Võ hiện tại là đại đội trưởng Đội Hình sự số một của thành phố Gia Châu, đường đường chính chính là cán bộ cấp chính khoa. Hắn lại được thăng chức nữa. Một mặt là do năng lực hắn mạnh, mặt khác cũng là do vận may của hắn tốt. Vốn hắn đến hỗ trợ cải cách công tác cảnh vụ cơ sở nhưng năng lực phá án lại quá xuất sắc. Tình hình Gia Châu bên này tương đối phức tạp, cục trưởng Hầu Bân và đám người dưới tay không có năng lực gì, dứt khoát liền đề bạt La Văn Võ người ngoài này lên. Điều này vượt quá dự liệu của Tô Hi và La Văn Võ. "Tô Cục, cuối cùng ngài cũng đến Gia Châu." La Văn Võ nói: "Nếu ngài còn không đến, tôi đã sắp thành phó chi đội trưởng rồi." Tô Hi cười, thầm nghĩ, đây có được coi là nội ứng nằm vùng mà thành đại ca hắc bang không. "Lão La, xem ra Gia Châu là phúc địa của cậu rồi." La Văn Võ là người không giỏi nói đùa, hắn chỉ cười được khi ở trước mặt Mã Cường Thắng. Hắn báo cáo với Tô Hi: "Tô Cục, mấy ngày nay, tôi đã lật xem không ít hồ sơ. Cục Công an thành phố Gia Châu gần như mục ruỗng, không ít lãnh đạo ở vị trí then chốt đều bị ăn mòn, lôi kéo. Mà lại, tôi phát hiện... pháp luật ở đây nhỏ hơn cả tông tộc." Đây là một tình huống rất nghiêm trọng. "Tìm thời gian gặp mặt nói chuyện đi." "Tốt, chiều mai tôi sẽ dẫn đội đến phân cục Đông Minh hỗ trợ điều tra." "Mấy giờ?" "2 giờ." "Được." Cuối cùng, La Văn Võ còn nói: "Lý Hưng Bá đã được đưa đến bệnh viện, gãy hai cái xương sườn, công phu của Tô Cục càng thêm lợi hại." "Lý Hưng Bá này có hồ sơ vụ án gì không?" "Nhiều vô số kể." "Tìm cớ khống chế hắn trong tay cậu." "Đang tìm đây." "Đúng là đồng sự cũ hợp tác với nhau thì thuận buồm xuôi gió mà." Hai người kết thúc cuộc trò chuyện trong tiếng cười. Điện thoại của La Văn Võ vừa tắt không bao lâu. Điện thoại di động của Tô Hi lại vang lên, Tô Hi cúi đầu xem, là Âu Văn Sinh gọi đến. "Tô Cục, ngài có thể tính là tới rồi." Giọng Âu Văn Sinh vẫn như trước đây, đầy vẻ nịnh nọt. Nhưng lúc này, lại có một sự bực bội không hiểu nổi: "Tô Cục, nếu ngài còn không đến, tôi sắp phải đi làm bí thư trưởng ở chính phủ thành phố rồi." Tô Hi sững sờ, thầm nghĩ, các người mỗi một người đều là nhân tài cả. Muốn các người tới nội ứng, dò la tin tức, thu thập tài liệu. Kết quả từng người như cưỡi tên lửa mà thăng quan. Lúc đầu Tô Hi nghe nói Âu Văn Sinh từ phó khu trưởng bình thường được đề bạt thành ủy viên thường vụ khu ủy, phó khu trưởng thường trực đã thấy rất kinh ngạc rồi. Không ngờ Âu Văn Sinh lại còn muốn được điều đi làm bí thư trưởng, cái này... còn nhanh hơn cả cưỡi tên lửa. Tô Hi nhịn không được hỏi: "Tình hình là thế nào vậy lão Âu, ở Gia Châu cậu gặp được quý nhân nào à?" Âu Văn Sinh cười nói: "Tô Cục, tôi tìm được gia phả của nhà họ Âu rồi. Tôi và thị trưởng Âu Văn Hi là anh em đồng tộc đường đường chính chính, đều là người thuộc đời chữ Văn. Chỉ là một chi của chúng tôi đã chuyển đến Trung Nam. Có thể 500 năm trước chúng tôi chắc chắn là một nhà." Tô Hi bừng tỉnh ngộ. Với khả năng luồn lách của Âu Văn Sinh, việc chắp nối loại chuyện này, hắn cực kỳ am hiểu. Hơn nữa, Tô Hi rất nghi ngờ gia phả nhà họ Âu có khả năng là do hắn tự biên. Đều là nhân tài cả. Tô Hi nói: "Nói một chút những gì gần đây cậu phát hiện đi?" Âu Văn Sinh nói: "Tô Cục, trước hết tôi xin báo cáo tình hình quan hệ của tôi ở chính trường Gia Châu đã. Hiện tại tôi là người được thị trưởng Âu Văn Hi hết mực tin tưởng, Đông Minh Khu là thủ phủ của Gia Châu, thị trưởng Âu có rất nhiều lợi ích ở Đông Minh, tôi đều chiếu cố cho ông ta, một số người muốn đút lót tôi, tôi đều trực tiếp đưa điện thoại cho phu nhân thị trưởng, tôi nói rõ với bọn họ: Tôi là gia thần của thị trưởng Âu." "Cho nên, hiện tại mọi người đều xem tôi là người đại diện của thị trưởng Âu. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã thăm dò rõ ràng quan hệ lợi ích giữa tập đoàn Đông Thăng và thị trưởng Âu. Rất không bình thường." "Đương nhiên, đồng thời khi bí thư Phạm đến Đông Minh điều tra nghiên cứu, tôi đã chủ động đến gần ông ấy. Bí thư Phạm rất coi trọng tôi, mỗi tuần ông ấy đều sẽ dành ra nửa giờ để nghe điện thoại của tôi. Hiện tại tôi chuyên trách giải quyết vụ việc công nhân nghỉ việc gây rối, có nhiều cơ hội báo cáo trực tiếp cho bí thư Phạm." "Thị trưởng Âu không hy vọng tôi nắm rõ vụ này, họ hy vọng tôi kéo dài càng lâu càng tốt. Tôi báo cáo với bí thư Phạm, dường như bí thư Phạm cũng không vội." "Tình hình là như thế đấy." Tê! Tô Hi nghe xong, có chút hít một hơi. Âu Văn Sinh không hổ là Âu Văn Sinh. Hắn đúng là một tên gián điệp trời sinh, là một tay chơi hai mặt rất giỏi. Đương nhiên, hắn có thể lắc lư qua lại giữa Âu Văn Hi và Phạm Mạnh Sinh, là do hắn chưa từng coi mình là quan viên bản địa của Gia Châu, hắn thậm chí không có ý định làm việc lâu dài ở Gia Châu. Cho nên, hắn rất dễ uốn mình. Nếu hắn thực sự là một quan viên làm việc lâu dài ở Gia Châu, hắn làm việc lặp đi lặp lại, ngang ngược như thế thì không có khả năng nhận được bất kỳ sự tin tưởng nào. Chính vì hắn là cán bộ được điều động từ nơi khác, và trong thâm tâm không có ý định làm việc lâu dài ở Gia Châu, mà chỉ đến để phối hợp với Tô Hi quét sạch thế lực đen. Cho nên, hắn có thể không hề cố kỵ làm những chuyện chính trị mờ ám này. "Lão Âu, năng lực nội ứng của cậu ngày càng lợi hại đấy." "Tô Cục, ngài làm việc càng lúc càng lớn, tôi mà không tăng cường kỹ năng của mình thì làm sao đuổi kịp bước chân của ngài được." Âu Văn Sinh nói: "Tôi tuyệt đối trung thành với ngài, mặt trời mặt trăng chứng giám." Âu Văn Sinh có thể thăng tiến nhanh như vậy cũng là có đạo lý của nó. Tô Hi nói: "Tìm thời gian gặp mặt đi." "Chiều mai tôi đến phân cục Đông Minh, tôi muốn tìm Bành Khải Toàn nói chuyện về việc bắt giữ đám quần chúng gây rối." "Mấy giờ?" "Ba giờ." "Được." Sau đó, hai người cúp điện thoại. Không lâu sau, điện thoại của Tô Hi lại vang lên. Lần này, là Cát Tồn Tân gọi đến. Điện thoại của Cát Tồn Tân vừa kết nối, hai người hàn huyên vài câu, hỏi thăm tình hình của Tô Hi ở Gia Châu. Tô Hi thành thật trả lời. Sau đó, Cát Tồn Tân biểu dương sự kiềm chế của Tô Hi hôm nay, đồng thời bày tỏ nhất định yêu cầu Cục Công an thành phố Gia Châu xử lý nghiêm những kẻ bạo lực tấn công cảnh sát. Tô Hi có chút giật mình. Thông tin của Cát Tồn Tân thật quá nhanh, hơn nữa còn gọi điện đến khen ngợi. Rõ ràng không chỉ là khen ngợi. Đây còn là một tầng áp lực mà Gia Châu tạo ra cho Tô Hi: Cậu đừng làm loạn, đừng đem những gì ở Đông Loan làm ở đây. Cậu cứ giữ tốt cái đất một mẫu ba sào của cậu, nên làm gì thì làm cái đó. Cát Tồn Tân cũng nói như vậy: "Tiểu Tô, sắp đến cuối năm rồi, an ninh ở các nơi đều sẽ phải chịu một vòng khiêu chiến mới, đặc biệt là Dương Thành, là thành phố tỉnh lỵ. Sau khi cậu hết bận ở Gia Châu, tôi hy vọng cậu đến Dương Thành chỉ đạo công việc. Chờ sau năm, tôi sẽ viết báo cáo cho cậu, bỏ cái chữ "phó" kia đi." Vừa dùng ân huệ vừa đe dọa. Tô Hi nói: "Cảm ơn Cát sảnh, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành việc giám sát ở Gia Châu, ngày mai sẽ vào nội thành một chuyến." "Được, tôi chờ tin vui của cậu." Cúp điện thoại. Tô Hi có chút hít một hơi. Gia Châu có tính chất phức tạp hơn hẳn Đông Loan. Đinh Linh Linh. Lúc này, điện thoại di động của Tô Hi lại vang lên. Lại là Mã Cường Thắng gọi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận