Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 499: Hoàng Đình vàng đang huy

Chương 499: Hoàng Đình vàng đang huy
Tô Hi đi ra từ trà lâu, hắn vươn vai một cái. Bỗng nhiên rảnh rỗi, hắn quyết định đi dạo khắp nơi, xem xét một chút sự biến hóa của Đông Loan sau cải cách cơ sở cảnh vụ. Tô Hi đi ra khỏi trà lâu, đầu hơi ngẩng lên, hắn đang đếm camera, đồng thời quan sát các góc chết giám sát.
Một hai ba bốn năm.... Khi Tô Hi đếm đến 21, hắn nghe thấy có người gọi mình: “Tô Cục Trưởng.”
Tô Hi quay đầu lại, hắn trông thấy một người quen, Hoàng Đình Huy, Hoàng Chính Huy. Hoàng Chính Huy ăn mặc rất phổ thông, dép lào phối cùng quần jean, áo phông, áo khoác sơ mi, trông rất gần gũi. Trông hắn lúc nào cũng mang nụ cười vô hại, hắn đang mua đồ uống ở một quán nhỏ ven đường, cũng đang cười cười nói nói với những thị dân xung quanh. Nhìn qua căn bản không giống một lão đại xã hội đen. Trên thực tế, hắn cũng không phải lão đại xã hội đen theo ý nghĩa truyền thống, hắn không dùng bạo lực để gây dựng sự nghiệp.
Tô Hi đi tới, đám thị dân nhao nhao chào hỏi Tô Hi. Tô Hi rất được lòng dân ở Đông Loan, Lâm Gia lần này bị nhổ cỏ tận gốc, còn lôi theo nhiều quan tham như vậy, dân chúng thấy rất rõ ràng.
Tô Hi hỏi hắn: “Hoàng Chính Huy, nghe nói ngươi đã báo cáo Ngô Lôi Đình lên Ban Kỷ Luật Thanh tra?”
“Đúng vậy, Tô Cục Trưởng. Ngô Lôi Đình người này lòng tham không đáy, thường xuyên tác hối, hắn xem những lão bản mở địa điểm giải trí như chúng ta thành cây ATM.” Hoàng Chính Huy nói: “May mắn là Tô Cục Trưởng ngài đã tới, không có ngài, đám gia hỏa này còn không biết sẽ gây tai họa cho Đông Loan đến mức nào nữa.”
Đối mặt với sự tâng bốc của Hoàng Chính Huy, Tô Hi cười cười, nói: “Có câu nói gọi là *con ruồi không đinh không có khe hở trứng*, các ngươi chỉ cần là hợp pháp kinh doanh, tại sao phải sợ bọn hắn tác hối?”
Hoàng Chính Huy vội vàng khoa trương xua tay, nói: “Tô Cục Trưởng, ngài không biết đâu. Con ruồi nó không phải chỉ *đinh không có khe hở trứng*, bởi vì nó là con ruồi, cho nên nó chỗ nào đều rơi. Chỗ nào nó đều muốn *phá chất béo*. Dù sao, có mấy cái làm quan hướng ngài dạng này không tham không chiếm đâu.”
Tô Hi uốn nắn hắn: “Chúng ta xác thực có một *nắm con sâu làm rầu nồi canh*, nhưng tuyệt đại bộ phận đều là chấp pháp theo việc công. Hoàng Chính Huy, gần đây ngươi tiếp nhận Tân Á Thái, lại có Hoàng Đình tửu điếm. Cũng phải kinh doanh cẩn thận, không cần *mã thất tiền đề*. Lý Mộc Sinh tại các ngươi nơi nào cũng có cổ phần danh nghĩa đi?”
“Ai!” Hoàng Chính Huy thở dài, hắn nói: “Đâu phải cổ phần danh nghĩa gì đâu, Tô Cục Trưởng. Căn bản chính là phí bảo kê. Hắn dựa vào Lâm Gia muốn làm gì thì làm, chúng ta chỉ có thể bị bọn hắn hút máu.”
“Vậy bình thường các ngươi kiếm được không ít nhỉ. Ngô Lôi Đình tác hối, Lý Mộc Sinh hút máu. Như vậy mà vẫn chịu đựng được.”
“Tô Cục, chúng tôi đều nộp thuế đúng hạn, tiền kiếm được cũng có đóng góp lại cho xã hội, quyên góp từ thiện chúng tôi vẫn luôn đi phía trước hàng. Ngài xem, ta không có theo đuổi vật chất, ta không có hứng thú với tiền bạc. Một ly trà lạnh năm đồng là có thể khiến ta vui vẻ cả ngày rồi.”
Tô Hi cười.
Lúc này, một chiếc xe van màu vàng lái tới, dừng ở ven đường, cửa sổ xe phía sau hạ xuống: “Hoàng Tổng.”
Bên trong có một cô gái gọi.
Tô Hi vô thức nhíu mày, hắn đi tới nhìn thử. Trong khoảnh khắc đó, hắn sững người.
Bởi vì hắn nhìn thấy Triệu Diễm Hồng, chính là cô gái hắn gặp trên xe buýt khi đến Đông Loan. Lúc này Triệu Diễm Hồng ăn mặc vô cùng hiện đại, khuôn mặt vốn đã tinh xảo của nàng lại thêm lớp trang điểm, trông còn xinh đẹp hơn cả nữ minh tinh. Vóc dáng xuất sắc của nàng lại càng thêm thu hút ánh mắt nhờ chiếc váy ngắn.
Tô Hi rất kinh ngạc. Hoàng Chính Huy nhìn Tô Hi một chút, lại liếc mắt nhìn trong xe Triệu Lộ Tư, Nghĩ thầm: Tô Cục Trường không ham tiền, nguyên lai thích nữ nhân a. Không khỏi vui mừng, nữ nhân hắn có là. Vị này Ruth tiểu thư mặc dù là tiểu thư Hoàng Đình gần nhất tháng này, nhưng chỉ cần Tô Cục ưa thích, hắn có thể không có chút nào lưu luyến đưa cho Tô Cục.
Triệu Diễm Hồng cũng nhận ra Tô Hi, nàng cúi đầu, nàng rất xấu hổ. Nàng đã chấp nhận bản thân bây giờ, thậm chí đôi khi nàng còn dương dương tự đắc, cho rằng mình không còn là gái quê, mình đã là tiểu thư thành thị, được ngàn vạn đàn ông sủng ái, những người đàn ông đó vì mình mà điên cuồng trả giá, bản thân mình một đêm là có thể kiếm được số tiền lão ba kiếm cả năm. Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tô Hi, nàng vẫn không thể nhìn thẳng, nàng lại cúi đầu.
Hoàng Chính Huy vẫy tay từ biệt Tô Hi, hắn lên xe, còn nói với Tô Hi: “Tô Cục Trưởng, thường xuyên liên lạc nhé.”
Tô Hi nén một hơi. Hắn cảm thấy bị đè nén. Thậm chí có chút bất lực. Đụng phải quan tham ô lại, đụng phải thế lực xã hội đen, hắn đều có biện pháp giải quyết. Nhưng mà, khi một đứa trẻ nông thôn thuần phác đến Đông Loan chưa đầy một tháng đã sa đọa thành thế này... Có thể làm sao đây?
Chắc hẳn nàng không hề tự nguyện. Tô Hi thầm nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi. Hắn quyết định phải diệt trừ Hoàng Đình tửu điếm. Bề ngoài Hoàng Đình tửu điếm là một khách sạn năm sao tư nhân nổi tiếng ở Đông Loan, nhưng trên thực tế... đó là một cái động tiêu tiền khổng lồ. Nội dung bên trong đầy đủ độc hại. Nơi này là sa đọa thiên đường, thiên nam địa bắc nam nhân tụ tập nơi này, bọn hắn có thể ở chỗ này thể nghiệm đến *vịnh thức phục vụ*, còn có thể đi sảnh cược chơi, thậm chí còn có thể tìm tới cùng bọn họ cùng một chỗ *hút đạo hữu*.
Ở nơi thế này, tốc độ phạm tội sinh sôi cực nhanh. Đồng thời ảnh hưởng của nó cực kỳ tệ hại, phạm vi lan tỏa cực lớn. Không chỉ là chuyện của một cá nhân, thậm chí còn liên đới đến một gia đình, một gia tộc. Biết bao người vì vậy mà *thê ly tử tán, cửa nát nhà tan*.
Tội ác của bọn hắn bí mật hơn, không giống Lý Mộc Sinh nổ súng giết người như vậy, Lý Mộc Sinh đánh người giết người, là hành vi thể hiện ra bên ngoài, nhắm vào cá thể. Lâm Kim Sinh xâm chiếm tài sản, quan thương cấu kết phát triển hạng mục... Mặc dù kiếm lợi nhuận khổng lồ, phân phối lợi ích không công bằng, không đầy đủ, nhưng ở một mức độ nào đó, vẫn có thể có tác dụng nhất định trong việc thúc đẩy xã hội phát triển, thậm chí bọn hắn làm như vậy, hiệu suất còn cao hơn một chút. Nhưng mà Hoàng Chính Huy *vương miện khách sạn* lại là đối xã hội trăm hại mà vô lợi, bại hoại xã hội tập tục, chế tạo *phạm tội giường ấm*... Trừ đối kẻ kinh doanh có lợi, đối với những khác tất cả mọi người là chỗ hại. Nhất định phải thanh trừ.
Liên quan đến chứng cứ phạm tội của *vương miện khách sạn*, tổ chuyên án thực ra đã nắm giữ một ít. Nhưng vẫn luôn gác lại một bên, vì ban đầu lực lượng có hạn, nếu mở tác chiến hai mặt trận, rất có thể cả hai đều sụp đổ, chỉ có thể *tiêu diệt từng bộ phận*.
Tô Hi nghĩ ngợi, hắn gọi điện thoại cho tân Thị ủy thư ký Lý Hồng Tinh. Thư ký của Lý Hồng Tinh nghe điện thoại, nói rằng Lý thư ký đang họp, đợi lát nữa cuộc họp kết thúc sẽ báo lại cho Lý Thư Ký. Người thư ký nói chuyện rất khách khí. Bởi vì Lý Hồng Tinh đã thêm ký hiệu ngôi sao sau tên của Tô Hi, làm thư ký của Lý Hồng Tinh, đương nhiên biết đây là nhân vật quan trọng.
Tô Hi tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh đã đến Cục Công an thành phố Đông Loan, Tô Hi đi vào, vừa đến sảnh báo án, liền nghe thấy có người đang cãi nhau. Hai cô gái ăn mặc thời thượng đang lôi kéo nhau ở đó, các nàng tuy đều rất xinh đẹp, nhưng miệng lưỡi lại chửi rủa nhau bằng những lời lẽ thô tục, chẳng khác gì mấy bà thím nông thôn thiếu văn hóa. Tô Hi vốn không muốn để ý, định đi thẳng lên lầu.
Lại nghe thấy một người trong đó nói: “Cảnh quan, ngài phân xử thử xem, người này *ăn nhờ ở đậu* nhà ta, ta giúp nàng ta vào được Hoàng Đình, vậy mà có tiền liền trở mặt không nhận người quen. Không nói đến chuyện báo đáp ân tình, tiền mượn ta cũng không trả. Hôm nay nhất định phải trả lại tiền......”
“Ta không hề thiếu tiền của nàng ta, nàng ta còn thiếu tiền của ta ấy chứ, chính nàng ta chạy đi đánh bạc, thua sạch tiền, giờ muốn lừa ta! Cảnh quan, ngài phải làm chủ cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận