Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 155: Tiểu Tô đồng chí, ngươi cái này đồng phục cảnh sát có chút không vừa vặn a

Bành Vĩ Hoành trong lòng sóng trào, cảm xúc mãnh liệt dâng trào, niềm vui tự nhiên sinh ra, cứ như thấy một bậc thang lên trời đang phát sáng lấp lánh chậm rãi duỗi về phía hắn. Tô Hi lại rất bình tĩnh, hắn cảm nhận được sự thân thiện của thị trưởng, nhưng không thấy thị trưởng gọi mình Tiểu Tô có gì đặc biệt. Có lẽ chỉ là muốn gọi Tiểu Tô, sau thấy lúc làm việc xưng đồng chí sẽ thích hợp hơn. Tô Hi với Lý Kiến Vũ cũng đã gặp mặt, lần kia lúc báo cáo với bộ trưởng Chu Tích, Lý Kiến Vũ cũng có mặt ở đó. Lý Kiến Vũ khi đó đã rất thân thiết. Tô Hi thật ra không có ảo tưởng gì đặc biệt về các lãnh đạo cấp cao này, trong lòng hắn, người thật sự xem mình là người để bồi dưỡng nâng đỡ chỉ có Đường Hướng Dương, sự dẫn dắt của Đường Hướng Dương đối với mình rõ như ban ngày. Còn những cái khác như sự thưởng thức của bộ trưởng Chu Tích, 'lời xã giao' của thị trưởng Lý Kiến Vũ... Hắn đều thấy ít nhiều có chút không thật. Điều hắn không ngờ tới là, sau khi trưởng phòng Đường Hướng Dương được điều về tỉnh Trung Bắc, thị trưởng Lý Kiến Vũ vậy mà vẫn nhớ đến mình, hơn nữa còn thể hiện rõ sự thân thiện. Thị trưởng Lý Kiến Vũ đúng là người trọng tình cảm. Tô Hi trong lòng nghĩ như vậy, hắn vội nói: "Dạ, thị trưởng. Tôi cùng cục trưởng tới để báo cáo công việc với ngài." "Được." Lý Kiến Vũ gật đầu, hắn gọi với ra ngoài: "Tiểu Ngô, pha hai tách trà vào." Thư ký Ngô Hiểu Đàn vội vàng rót trà, nhiệt tình lễ phép, vô cùng chu đáo. Người có thể làm thư ký đều có khả năng nhìn mặt mà nói chuyện rất giỏi. Thị trưởng đích thân chỉ thị pha trà, so với lễ ngộ cao nhất cũng không kém. Hơn nữa, việc này có nghĩa là thị trưởng muốn nói chuyện lâu với hai người này. Thế nên những lịch hẹn sau phải xếp lùi lại. Vì vậy, lúc ra ngoài, hắn cẩn thận đóng cửa. Đồng thời bảo hai vị huyện trưởng ở huyện Song Sơn đang tới báo cáo chờ thêm một lát. "Vĩ Hoành đồng chí, cứ nói lại tình hình vụ án hiện tại một lần." Lý Kiến Vũ nói. Với tư cách đại diện thị trưởng, trong tình hình thư ký Thái Diệu Hoa sớm bước vào giai đoạn nghỉ hưu, hắn trên thực tế là người nắm quyền ở thành phố Hoành Thiệu. Việc hắn cho phép Bành Vĩ Hoành đến đây báo cáo công việc, cho thấy sự coi trọng rất lớn. Bành Vĩ Hoành vội vàng giới thiệu, từ chuyện Tô Hi phá án giết người nói ra, rồi đến căn cứ vào việc điều tra vụ án, lần theo bắt được tên trùm ma túy Trần Văn Kiệt, tiếp đó đi điều tra tại Bạch Kim Cung ở Vân Thượng, phát hiện ra rất nhiều sự thật phạm tội. Lúc Bành Vĩ Hoành đang nói chuyện, điện thoại di động của Tô Hi trong túi liên tục rung lên. Lý Kiến Vũ nói với Tô Hi: "Tiểu Tô, chắc là có việc gấp. Cậu cứ nghe điện thoại trước đi, không vội." Tô Hi lấy điện thoại di động ra xem, là La Văn Vũ gọi. Tô Hi nghĩ thầm, chắc chắn có việc gấp. Vì vậy, hắn vội vàng xin lỗi, đi ra cửa ngoài nghe điện thoại. Hắn bắt máy, giọng La Văn Vũ từ trong điện thoại truyền đến: "Tô cục, có vấn đề lớn rồi." Tô Hi hỏi: "Tình hình sao?" Giọng La Văn Vũ vang lên: "Trong thẻ ngân hàng chúng ta thu được tại hiện trường, có một chiếc được làm bằng chứng minh thư của Trần Chất Bân." Nghe câu này, cả người Tô Hi hít sâu một hơi, nội tâm kích động cùng hưng phấn suýt chút nữa không kiềm chế được. Chẳng trách La Văn Vũ cuống cuồng gọi điện thoại đến vậy. Sự việc đúng là lớn thật. Càng lớn càng tốt. Tô Hi vốn còn không tìm thấy điểm đột phá, hiện tại thì... Hì hì. Đúng là đang buồn ngủ có người mang gối tới. Tô Hi nói: "Trước án binh bất động, phong tỏa tin tức. Chờ tôi trở lại." La Văn Vũ nghe câu nói này của Tô cục, cả người như bùng cháy. Tô cục đây là muốn đại khai sát giới! Tốt! Lúc trước quét tập đoàn Tường Nhuận, hắn chưa gặp được cơ hội nào. Bây giờ, cuối cùng hắn cũng có cơ hội trở thành cánh tay phải đắc lực của Tô cục! La Văn Vũ đáp: "Rõ." Tô Hi cùng La Văn Vũ nói chuyện ngắn gọn xong, liền đẩy cửa đi vào. Lý Kiến Vũ đang hỏi Bành Vĩ Hoành: "...Đến bây giờ, có quan chức nào ở thành phố Hoành Thiệu tìm anh bàn về vụ Bạch Kim Cung ở Vân Thượng không?" Đây là chỗ mà thị trưởng thành phố quan tâm nhất trong vụ án này. Lý Kiến Vũ mới tới, hắn hy vọng có thể làm giống biểu ca Chu Tích, thực hiện một cuộc hành động mạnh mẽ, nắm chắc tình hình. Bành Vĩ Hoành lúc này không hề giấu giếm điều gì. Hắn đáp: "Nhiều ạ." Lý Kiến Vũ nắm ngay điểm mấu chốt: "Cấp bậc cao nhất là ai?" Bành Vĩ Hoành không giấu diếm, hiện tại hắn quyết định nương tựa vào Lý Kiến Vũ, liền muốn dốc hết lòng dạ. Thư ký Chu Đức Bang, xin lỗi nhé, ông sai rồi."Thị trưởng, đêm qua thư ký Đức Bang quan tâm đến vấn đề này. Anh ta hy vọng tôi quán triệt theo chỉ thị của thị ủy trước mắt, không muốn làm lớn vấn đề, muốn giữ ổn định, để đón tiếp các lãnh đạo quan trọng đến thị sát, điều nghiên." Lý Kiến Vũ khẽ gật đầu, không đưa ra ý kiến. Hắn nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên quay sang nói với Tô Hi: "Tiểu Tô, cậu là cảnh sát tuyến đầu phá án. Trước kia cũng từng phá vụ án Tống lão hổ. Cậu thấy vụ án này nên dừng ở đâu?" Tô Hi nghe thị trưởng Lý Kiến Vũ nói vậy, liền hiểu ngay. Hắn ngồi thẳng người, nói: "Thưa thị trưởng, tôi là một cảnh sát. Không hiểu nhiều về chính trị, trong nhận thức thiển cận của tôi, có sai phải sửa, có án phải điều tra. Tôi thấy đây mới là sự ổn định lớn nhất, chỉ có như vậy, mới có thể trường trị cửu an, người dân mới cảm thấy hạnh phúc và an toàn hơn, các hạng mục đầu tư mới được bảo vệ tốt hơn." Lý Kiến Vũ đưa tay chỉ Tô Hi cười cười, sau đó nhìn Bành Vĩ Hoành: "Cục trưởng Bành, Tiểu Tô còn nói là không hiểu chính trị, tôi thấy cậu ấy rất hiểu đấy chứ." Bành Vĩ Hoành vội vàng gật đầu. Lý Kiến Vũ đùa: "Tôi thấy này, hôm nào điều cậu đến văn phòng chính phủ của thành phố thì tốt rồi. Cục trưởng Bành, anh có nỡ bỏ người mình yêu thích không?" Rất nhiều lời thật đều được nói dưới hình thức đùa giỡn, giống như các quan chức nắm quyền thực sự như Lý Kiến Vũ. Về cơ bản sẽ không đùa, càng không thể trước mặt cấp dưới mà đùa. Việc hắn nói muốn điều Tô Hi đến văn phòng chính phủ thành phố, vậy có nghĩa là hắn đã cân nhắc vấn đề này. Cho nên, Bành Vĩ Hoành vội nói: "Đây là phúc phận của Tiểu Tô, tôi phải thay Tiểu Tô cảm ơn ngài mới đúng." Lý Kiến Vũ hơi ngả người về phía sau, tỏ ra tư thái thư giãn. Rồi mới nói: "Đồng chí Vĩ Hoành, liên quan đến vụ án này, anh đừng chịu bất cứ áp lực nào. Sao thì là vậy, chúng ta không cần kiểu thái bình giả tạo. Tôi tin rằng lãnh đạo cũng sẽ hiểu được. Việc người ta muốn đến Hoành Thiệu thị sát, nói không chừng cũng là vì hành động quét sạch tội phạm trước đó của chúng ta rất thành công." "Cho nên, chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục củng cố chiến quả. Còn trong quá trình phá án nếu phát hiện thêm dấu vết vi phạm kỷ luật hay phạm tội, kịp thời thông báo với tôi." Lý Kiến Vũ quyết định. Bành Vĩ Hoành hiểu ngay, vội gật đầu dạ. Có thượng phương bảo kiếm của thị trưởng Kiến Vũ, Bành Vĩ Hoành không còn sợ ai. Hắn xem hành động lần này là cơ hội quan trọng trên đường thăng tiến của mình. Nhất định phải nắm chặt. Lúc này, Lý Kiến Vũ lại hỏi Bành Vĩ Hoành một câu: "Nghe nói tập đoàn Bart ở tỉnh có quan hệ không tệ? Anh có nghe thấy không?" Bành Vĩ Hoành đáp: "Ngược lại có một lời đồn đại luôn được lan truyền, nói vợ con ông chủ tập đoàn Trần Đường cùng với tỉnh trưởng Dịch có qua lại với nhau." "Chỉ là lời đồn đại thôi, không thể tin được. Rất nhiều thương nhân thích cố tình tạo ra những lời đồn chính trị kiểu này." Lý Kiến Vũ đứng dậy, tiếp tục nói với Bành Vĩ Hoành: "Đồng chí Vĩ Hoành, vụ án này nhất định phải hoàn thành chắc chắn." "Dạ!" Bành Vĩ Hoành vội đứng lên cúi chào. Tô Hi cũng làm theo cúi chào. Lý Kiến Vũ nhìn Tô Hi một cái, lại cười nói: "Tiểu Tô đồng chí, bộ cảnh phục này của cậu có vẻ không vừa nhỉ. Sau khi vụ án này kết thúc, để cục trưởng Bành duyệt cho cậu một bộ lớn hơn một chút." Tô Hi chỉnh lại áo khoác của mình, nói: "Gần đây hình như cao lên một chút." "Cao lên thì tốt. Đi đi, làm việc cho tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận