Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 41: Rất biết đánh nhau? Ngươi có bao nhiêu có thể đánh

Cánh cửa thang máy mở ra, liền đi thẳng tới một đại sảnh siêu cấp lớn, trong đại sảnh khói mù mịt, sương mù dày đặc, nhốn nháo đám người tụ tập lại quay chung quanh sáu cái bàn lớn, có gần hai trăm người. Tô Hi đảo mắt nhìn quanh, đủ loại người ăn mặc thuộc đủ mọi tầng lớp đều có, còn có một số người không chịu được mùi khói cay mũi, đều mang theo khẩu trang. Hoành Thiệu ở đây chủ yếu chơi hai loại, ba bàn lớn là chơi 『 Tam Công 』, ba lá bài poker so điểm số. Ba bàn lớn khác là chơi 『 đánh cược bảo 』, hai đồng xu năm điểm cược đặt lên, dùng bát che lại, đánh cược chẵn lẻ. Số tiền đặt cược trên mặt bàn rất lớn, bàn nhỏ nhất thì mỗi ván cũng có gần vạn tệ, mức ăn của nhà cái là 'một vạn bốn', tức là một vạn tệ thì nhà cái lấy 400 tệ, nếu so điểm số thì còn tùy thuộc vào tay chia bài, có khi 6 điểm, 7 điểm cũng chưa chắc đã thắng nổi. Tô Hi một đường đi qua, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, rất nhanh đã thu thập được vô số tin tức. Mà lúc này, Tô Hi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: lại là nữ phóng viên Hứa Nguyệt Nhi. Nàng đeo một cái túi xách, cầm một xấp tiền khắp nơi đi lại, nhưng không đặt cược. Tô Hi tinh mắt, liếc một cái liền thấy máy quay phim trong túi của nàng. Hơn nữa, hắn còn chú ý thấy nhân viên bảo an đang 'quan sát trận đấu' đã để ý đến nàng, sau lưng nàng có một cái 'cái bóng'. Tô Hi cố ý đi một đường vòng, hắn đi lướt qua va vào Hứa Nguyệt Nhi một cái, Hứa Nguyệt Nhi đang đeo khẩu trang ngẩng đầu lên nhìn Tô Hi, nàng thoạt đầu không nhận ra, nhưng Tô Hi đưa cho nàng một ánh mắt ám hiệu, nàng vội vàng ngậm miệng, còn rất thông minh mà mắng một câu: "Anh làm gì thế hả?" Tô Hi không nói gì, nhanh chóng bước theo cái lối nhỏ đi vào bên trong. Lúc này, tay trái của Tô Hi đã có thêm một máy quay phim cỡ nhỏ. Ở kiếp trước hai mươi ba năm tại quê hương, Tô Hi không hề nhàn rỗi. Chiêu 'lò xo tay' này chính là học được từ tay lão Bái, người chỉ còn lại hai đầu ngón tay, Tô Hi có thiên phú ở cái mảng này. Học mở khóa, học trộm cắp, học các loại kỹ năng đều rất ra trò. Tô Hi men theo con hẻm nhỏ đi vào các đường dẫn khác của đại sảnh, rẽ trái rẽ phải, ước chừng đi hơn chục mét, nghe bên trong truyền ra đủ các tiếng rên rỉ, khiến người ta sởn da gà. Đến nơi rồi. Lúc chuẩn bị vào cửa, Tô Hi tiện tay lấy hai cái máy quay phim trong túi đặt vào một chậu cây phía sau, rất kín đáo, chẳng ai hay biết. Cho dù sau này có máy quay phim tốc độ cao cũng chưa chắc đã chụp được động tác của Tô Hi. Ba người vừa mới vào cửa, lập tức có năm sáu tên đại hán lực lưỡng vây quanh. Bọn chúng tiến lên lục soát ba người, xác nhận không có mang theo vũ khí. Trịnh Đông đã toàn thân phát run, Đồng Giả trong lòng cũng đang đánh trống, Tô Hi lại trừng mắt nhìn tên cầm đầu: "Miêu ca đâu?" Tên cầm đầu mặt mũi dữ tợn, cạo đầu trọc, đầu có một vết sẹo dao đáng sợ kéo dài từ trán đến đỉnh đầu. Trông đầy sát khí. "Chỉ có ba người các ngươi mà dám đến Tường Nhuận đòi người? Không tệ nha, người trẻ tuổi." Đầu sắt nghiêng người, hắn chỉ vào một tên thanh niên tóc vàng đang ngã trong vũng máu, người này đã bất tỉnh nhân sự. "Ở địa bàn Tường Nhuận chúng ta giở trò, ngươi biết phải trả cái giá gì không?" Tô Hi cao giọng nói: "Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Vậy hắn thua bao nhiêu tiền, chúng tôi đưa tiền là được." "Nói hay lắm, ta thích người rõ ràng." Đầu sắt xoay người, nói: "Mã Lục, tính xem cái thằng kia thua bao nhiêu." Một người trẻ tuổi đeo kính tỉ mỉ đối chiếu một hồi, nói: "Thiết ca, tổng cộng là một vạn sáu, thêm tiền hoa hồng nữa là một vạn bảy." "Nghe rõ chưa?" Đầu sắt nhìn chằm chằm Tô Hi. Tô Hi lấy từ trong túi ra một xấp tiền, ném lên trên bàn: "Ta cũng không biết trong này bao nhiêu tiền, chắc là có hơn hai vạn." Đầu sắt tiện tay cầm tiền lên, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng thực ra rất chăm chú đếm, xác nhận có hơn hai vạn, hơn nữa đều là tiền thật. "Cậu em, có gan đấy, cũng rất nghĩa khí. Đừng có chơi với mấy thằng mèo con đó, chẳng có tiền đồ gì, chỗ ta đang cần người..." Tô Hi đưa tay ngăn lại: "Chuyện này không cần bàn, để hai huynh đệ ta đưa Miêu ca đi đã." "Đi đi." Đầu sắt nghiêng người, Đồng Giả cùng Trịnh Đông mau chóng tới đỡ Miêu ca lên, hai người đi ra ngoài, Tô Hi ghé vào tai Đồng Giả dặn dò vài câu, đồng thời thần không biết quỷ không hay nhét vào túi hắn hai thứ. Mới 𝟼𝟿 sách a →𝟼𝟿𝚜𝚑𝚞𝚡. 𝚌𝚘𝚖 "Đến nơi an toàn, thì gọi điện báo cho ta biết." "Được." Đồng Giả đáp lời, đầu sắt lại sai một tên đầu đinh đưa ba người bọn họ ra. Tô Hi trực tiếp ngồi xuống ghế, hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đây xem như một phòng họp cỡ nhỏ, tổng cộng có 7 người, trên tường có một màn hình lớn đang chiếu hình ảnh ở đại sảnh. Tô Hi ngồi ở đó, vừa nhìn thấy Đồng Giả ra ngoài, rồi mới thấy hai người đang lục soát túi của Hứa Nguyệt Nhi. Không tìm được gì, Hứa Nguyệt Nhi liền nổi giận đôi câu, nàng đi gọi một phóng viên khác là Vương Quân, rồi đi theo một ông già cầm đầu ra từ một lối khác. Tô Hi nói: "Chỗ các người đúng là công nghệ cao ha." Đầu sắt tỏ vẻ tự hào: "Cả Hoành Thiệu này, ai mà không biết chỗ này của bọn ta là an toàn nhất chứ." "Các ngươi không sợ cảnh sát tới kiểm tra sao?" "Cảnh sát? Có cảnh sát mắt mù nào dám tới kiểm tra chỗ Tường Nhuận của bọn ta. Ngươi không biết ông chủ lớn của bọn ta là ai sao?" Đầu sắt đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Hi: "Ta rất thích ngươi, cho nên tối nay ta không làm khó các ngươi. Bây giờ công ty đang thiếu người, thay vì theo mấy thằng a miêu a cẩu kia, sao không theo ông chủ lớn nhất Hoành Thiệu bọn ta?" "Ta có thể sao?" Tô Hi nghiêng đầu nhìn đầu sắt. Đầu sắt rất nghiêm túc: "Lá gan của ngươi không tồi, lại còn nghĩa khí. Nhưng mà, ta vẫn chưa biết thực lực của ngươi ra sao, có dám xuống tay tàn nhẫn không. Tường Nhuận chúng ta không nuôi người ăn không ngồi rồi." Tô Hi cũng tỏ vẻ hết sức nghiêm túc: "Ta rất biết đánh." Ha ha ha ha. Một tên cơ bắp cuồn cuộn bên cạnh cười lớn, hắn ngông cuồng hỏi Tô Hi: "Rất biết đánh nhau? Ngươi có bao nhiêu có thể đánh?" Tô Hi trả lời: "Chắc chắn là giỏi hơn ngươi." Gã tráng hán đập bàn một cái: "Vậy chúng ta thử xem sao." Tô Hi liền đứng lên: "Thử thì thử thôi." Đầu sắt thế mà cũng không ngăn cản, ngược lại nói: "Cậu em, nếu cậu mà thắng được Ống Pháo, số tiền kia ta chỉ lấy một vạn bảy, còn lại ta trả lại cho cậu." "Được!" Tô Hi dứt khoát đồng ý. Năm người còn lại lập tức cảm thấy hứng thú, giữa đêm khuya như thế này mà có màn biểu diễn như vậy đúng là nâng cao tinh thần. "Hay là mình cược chút đi." "Ta đặt 500 Ống Pháo thắng." "Ta đặt 1000, Pháo ca uy vũ." "Ta đặt 500, Pháo ca." "Các người đều đặt Pháo ca hết rồi, ta đặt ai đây? Ta cũng đặt Pháo ca. Thiết ca, hay là anh đứng ra làm nhà cái đi." Thiết ca khoát tay: "Được, ta cược thằng nhãi này thắng. Dù sao ở đây vẫn còn một khoản tiền." Đầu sắt vỗ vỗ xấp tiền ở trên bàn. Lúc này, Ống Pháo và Tô Hi bắt đầu vào tư thế. Ống Pháo rõ ràng là học qua quyền anh, bộ pháp của hắn không tệ, rất chuyên nghiệp. Thảo nào có nhiều người mua hắn thắng như vậy. Hiển nhiên hắn là kẻ 'trăm trận quen thân' nên mới gây được uy danh. Tô Hi trước hết là thăm dò tung ra hai quyền, Ống Pháo nhẹ nhàng tránh được, hắn cho rằng Tô Hi chắc cũng chỉ là kẻ quyền cước 'đường phố'. Cho nên hắn tìm cơ hội, đột nhiên một tay trái vung từ trên xuống dưới, đánh thẳng vào cằm của Tô Hi, một quyền này vừa mãnh liệt vừa nhanh. Nhưng ngay tại lúc hắn ra quyền, Tô Hi bỗng nhiên khẽ cong người, thuận thế lao về phía trước, cùi chỏ hung hăng va chạm. . . Thiết Sơn Kháo! Ống Pháo ngay lập tức bị va phải lùi về sau hai bước, ngay khi Ống Pháo lui lại thì Tô Hi đã nhào tới, một tay bắt lấy hai chân của hắn, thuận thế vẩy lên. Ống Pháo ngã ngửa, Tô Hi tấn mãnh linh hoạt dùng các kỹ năng của nhu thuật Brazil để khóa Ống Pháo lại. Ống Pháo lúc đó không thể nào nhúc nhích được nữa. Lúc này, chuông điện thoại của Tô Hi vang lên. Trong phòng họp, mọi người kinh ngạc kêu lên, đầu sắt thì đập bàn: Đưa tiền! Đưa tiền! Lúc này, Tô Hi lại một lần nữa dùng sức, trực tiếp đánh ngất Ống Pháo. Cú ngất này ít nhất phải một tiếng đồng hồ. Tô Hi đứng dậy, hắn nghe điện thoại. Không phải Đồng Giả gọi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận