Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 41: Rất biết đánh nhau? Ngươi có bao nhiêu có thể đánh

Chương 41: Rất biết đánh nhau? Ngươi đánh giỏi đến mức nào?
Cửa thang máy mở ra, đi thẳng tới một đại sảnh siêu lớn. Trong đại sảnh khói mù mịt, sương khói tràn ngập, từng đám đông người ô ương ương tụ tập vây quanh sáu cái bàn lớn, quy mô gần hai trăm người. Tô Hi nhìn lướt bốn phía, đủ loại người thuộc tam giáo cửu lưu với đủ kiểu ăn mặc đều có mặt, còn có một số người có lẽ không chịu nổi mùi khói nồng nặc, cũng đeo cả khẩu trang.
Bên Hoành Thiệu này chủ yếu chơi hai loại, ba bàn lớn chơi 『Tam công』, dùng ba lá bài poker so điểm. Ba bàn lớn chơi 『đánh cược bảo』, xoay hai đồng xu năm điểm lên, dùng bát úp lại, cược chẵn lẻ.
Số tiền trên mặt bàn rất lớn, bàn nhỏ nhất, mỗi ván cũng có gần vạn tiền cược trên bàn, mức cắt phế là 『vạn bốn』, tức là khoảng một vạn khối tiền thì cắt phế 400. Nếu là so điểm, thì còn phải xem thủ pháp chia bài, có khi sáu, bảy điểm cũng không đủ ăn.
Tô Hi đi dọc qua, mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám hướng, rất nhanh đã thu thập được lượng lớn thông tin.
Đúng lúc này, Tô Hi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: Lại là nữ phóng viên Hứa Nguyệt Nhi.
Nàng đeo một cái túi, cầm một xấp tiền đi dạo khắp nơi, nhưng không hề đặt cược. Tô Hi mắt sắc, liếc mắt đã thấy máy quay phim trong túi của nàng. Hơn nữa, hắn chú ý thấy nhân viên bảo an 『nhìn trận』 gần đó đã để ý tới nàng, phía sau nàng có một 『cái bóng』 theo dõi.
Tô Hi cố ý đi đường vòng, hắn đi ngang qua và va vào Hứa Nguyệt Nhi một cái. Hứa Nguyệt Nhi đang đeo khẩu trang ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Hi, nàng lập tức nhận ra hắn, nhưng Tô Hi ra hiệu bằng ánh mắt, nàng vội vàng im bặt, còn rất thông minh mắng một câu: "Ngươi làm gì vậy?"
Tô Hi không nói gì, nhanh chóng đi theo gã đầu đinh vào bên trong.
Lúc này, tay trái Tô Hi đã có thêm một chiếc camera cỡ nhỏ.
Ở kiếp trước tại hương trấn 23 năm, Tô Hi cũng không hề nhàn rỗi. Chiêu 『lò xo tay』 này chính là học từ lão Bái tay chỉ còn lại hai ngón, Tô Hi rất có thiên phú về mảng này.
Học mở khóa, học móc túi, học kỹ năng, đều rất ra dáng.
Tô Hi đi theo gã đầu đinh vào một lối đi khác của đại sảnh, rẽ trái rẽ phải, đi khoảng mười mấy mét, liền nghe thấy đủ loại tiếng kêu la rên rỉ truyền ra từ bên trong, nghe mà tê cả da đầu.
Đến nơi rồi.
Ngay trước khi vào cửa, Tô Hi tiện tay đặt hai chiếc máy quay phim trong túi ra sau một chậu cây nhỏ gần đó, vô cùng kín đáo, thần không biết quỷ không hay.
Cho dù là máy quay phim cao tốc trong tương lai cũng chưa chắc quay được động tác của Tô Hi.
Ba người vừa vào cửa, lập tức có năm sáu đại hán vạm vỡ vây lại. Bọn hắn tiến lên lục soát người cả ba, xác nhận không mang theo vũ khí.
Trịnh Đông đã run rẩy toàn thân, trong lòng Đồng Giả cũng đang đánh trống thình thịch, còn Tô Hi lại trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu: "Miêu ca đâu?"
Kẻ cầm đầu mặt mày dữ tợn, cạo đầu trọc, trên đầu từ trán đến đỉnh có một vết sẹo dao trông rất đáng sợ. Nhìn hắn đằng đằng sát khí.
"Chỉ ba người các ngươi mà dám đến Tường Nhuận đòi người à? Không tệ nha, người trẻ tuổi." Đầu sắt nghiêng người, chỉ vào một nam tử tóc vàng ngã trong vũng máu, người này đã ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
"Ở sòng bạc Tường Nhuận của chúng ta mà 『xách bay bát』, ngươi biết phải trả giá thế nào không?"
Tô Hi cao giọng nói: "Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Gã kia thua bao nhiêu tiền, chúng tôi trả là được chứ gì."
"Nói hay lắm, ta thích sự rõ ràng của ngươi." Đầu sắt xoay người, nói: "Mã Lục, tính xem ván đó bao nhiêu tiền."
Một người trẻ tuổi đeo kính cẩn thận kiểm tra lại, nói: "Thiết ca, tổng cộng một vạn sáu, cộng thêm tiền Thủy, là một vạn bảy."
"Nghe rõ chưa?" Đầu sắt nhìn Tô Hi chằm chằm.
Tô Hi lấy một xấp tiền từ trong áo ra, ném lên bàn: "Ta cũng không biết chỗ này bao nhiêu, chắc chắn là hơn hai vạn."
Đầu sắt thuận tay cầm tiền lên, vẻ như tùy ý nhưng thực ra là đếm rất kỹ, xác nhận có hơn hai vạn, hơn nữa đều là tiền thật.
"Tiểu tử, có can đảm, lại nghĩa khí. Đừng đi theo cái thằng mèo con vớ vẩn kia làm gì, không có tiền đồ đâu, chỗ ta đang cần người..."
Tô Hi giơ tay ngăn lại: "Khoan hãy nói chuyện này, để hai huynh đệ của ta đưa Miêu ca đi trước đã."
"Đi đi." Đầu sắt nghiêng người tránh ra, Đồng Giả và Trịnh Đông nhanh chóng đến đỡ Miêu ca dậy, hai người đi ra ngoài. Tô Hi ghé vào tai Đồng Giả dặn dò vài câu, đồng thời thần không biết quỷ không hay bỏ hai thứ gì đó vào túi hắn.
"Đến nơi an toàn thì gọi điện báo bình an cho ta."
"Được."
Đồng Giả đáp ứng, Đầu sắt lại bảo gã đầu đinh tiễn ba người họ đi.
Tô Hi ngồi thẳng xuống ghế, hắn ngẩng đầu nhìn lướt bốn phía. Đây coi như là một phòng họp cỡ nhỏ, tổng cộng có 7 người. Trên tường có một màn hình TV lớn nối cáp, hiển thị hình ảnh trong đại sảnh.
Tô Hi ngồi đó, vừa hay nhìn thấy Đồng Giả ra ngoài, rồi lại thấy hai người đang kiểm tra túi của Hứa Nguyệt Nhi. Không tìm thấy gì, Hứa Nguyệt Nhi nổi nóng vài câu, nàng đi tới gọi một phóng viên khác là Vương côn, rồi dưới sự dẫn đường của một lão đầu dẫn khách cờ bạc, rời đi từ một lối đi khác.
Tô Hi nói: "An ninh chỗ các ngươi đúng là công nghệ cao thật."
Thiết ca có phần tự hào: "Toàn bộ Hoành Thiệu này, ai mà không biết chỗ chúng ta là an toàn nhất."
"Các ngươi không sợ cảnh sát kiểm tra sao?"
"Cảnh sát? Cảnh sát nào mù mắt mà dám đến kiểm tra Tường Nhuận của chúng ta. Ngươi không biết đại lão bản của chúng ta là ai à?"
Đầu sắt đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Hi: "Ta rất quý trọng ngươi, nên tối nay ta mới không làm khó các ngươi. Hiện giờ công ty đang thiếu người, thay vì đi theo mấy thằng a mèo a chó kia, sao không theo lão bản lớn nhất Hoành Thiệu của chúng ta mà lăn lộn?"
"Ta làm được không?" Tô Hi nghiêng đầu, nhìn Đầu sắt.
Đầu sắt tỏ ra rất nghiêm túc: "Gan ngươi không nhỏ, lại có nghĩa khí. Nhưng mà, vẫn chưa biết bản lĩnh của ngươi thế nào, có dám hạ tử thủ không. Tường Nhuận chúng ta không nuôi người vô dụng."
Tô Hi cũng nói cực kỳ nghiêm túc: "Ta đánh nhau rất giỏi."
Ha ha ha ha.
Một gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn bên cạnh bật cười, hắn ngạo mạn hỏi Tô Hi: "Rất biết đánh nhau à, ngươi đánh giỏi đến mức nào?"
Tô Hi trả lời: "Chắc chắn là đánh giỏi hơn ngươi."
Gã tráng hán này vỗ bàn một cái: "Vậy chúng ta thử xem sao."
Tô Hi lập tức đứng dậy: "Thử thì thử."
Đầu sắt thế mà lại không ngăn cản, ngược lại còn nói: "Huynh đệ, nếu ngươi đánh thắng được Ống Pháo. Số tiền kia của ngươi, ta chỉ thu một vạn bảy, còn lại trả hết cho ngươi."
"Được!" Tô Hi đồng ý ngay.
Năm người còn lại lập tức hứng thú hẳn lên, nửa đêm thế này, có tiết mục như vậy đúng là giúp tỉnh táo tinh thần.
"Hay là chúng ta cược một chút đi."
"Ta đặt 500 Ống Pháo thắng."
"Ta đặt 1000, Pháo ca uy vũ."
"Ta đặt 500, Pháo ca."
"Các ngươi đều đặt Pháo ca, ta biết đặt ai? Ta cũng đặt Pháo ca. Thiết ca, hay là ngài đặt cửa kia đi?"
Thiết ca xua tay, nói: "Được, ta cược tiểu tử này thắng. Dù sao chỗ này vẫn còn một khoản tiền."
Đầu sắt vỗ vỗ cọc tiền trên bàn.
Lúc này, Ống Pháo và Tô Hi đã bày sẵn tư thế.
Ống Pháo rõ ràng đã học qua quyền anh, bộ pháp của hắn không tệ, rất chuyên nghiệp.
Chẳng trách nhiều người đặt cược hắn thắng như vậy. Hiển nhiên là uy danh có được từ 『thân kinh bách chiến』.
Tô Hi đầu tiên tung ra hai cú đấm thăm dò, Ống Pháo nhẹ nhàng tránh được, hắn cho rằng Tô Hi có lẽ chỉ biết võ vớ vẩn đường phố. Cho nên, hắn tìm được cơ hội, bỗng tung một cú móc trái từ trên xuống, nhắm vào cằm Tô Hi, cú đấm này vừa mạnh vừa nhanh.
Nhưng đúng lúc hắn ra quyền, Tô Hi bỗng nhiên khom người, thuận thế lao về phía trước, co cùi chỏ lại hung hăng va chạm... Thiết sơn kháo!
Ống Pháo tức khắc bị húc lùi về sau hai bước, ngay lúc Ống Pháo lùi lại, Tô Hi liền bay người lao tới, một phát tóm lấy hai chân hắn, thuận thế quật ngã.
Ống Pháo ngã chổng vó, Tô Hi tấn công mãnh liệt, dùng kỹ thuật địa chiến Brazil Nhu thuật khóa chặt Ống Pháo lại.
Ống Pháo lập tức không thể cử động.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tô Hi vang lên.
Trong phòng họp vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc, Đầu sắt vỗ bàn: "Trả tiền! Trả tiền!"
Lúc này, Tô Hi lại lần nữa dùng sức mạnh, trực tiếp đánh ngất Ống Pháo.
Cú choáng này, ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ.
Tô Hi đứng dậy, hắn nghe điện thoại.
Không phải Đồng Giả gọi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận