Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 64: Tô Hi lên thẳng tỉnh thính

Chương 64: Tô Hi lên thẳng tỉnh thính
Tăng Cường nhiệt liệt chúc mừng Tô Hi, những người lãnh đạo sau khi đi, hắn lộ ra vô cùng kích động.
"Tiểu Tô, lần này ngươi chủ động xuất kích vượt quá tưởng tượng của ta, có thể một lần tiêu diệt hoàn toàn tập đoàn Tống lão hổ lại càng làm ta bất ngờ, ngươi so với ta dũng cảm hơn rất nhiều."
Hắn dùng sức ôm lấy Tô Hi, kích động vỗ mấy cái vào lưng hắn.
Tô Hi biết tại sao Tăng Cường lại kích động như vậy. Lúc này, trong lòng của hắn vui mừng còn nhiều hơn cả cảm giác vui sướng. Bởi vì vận mệnh của Tăng Cường cũng vì chính mình mà thay đổi, ở kiếp trước, Tăng Cường cũng bởi vì vụ án điều tra về tập đoàn Tống lão hổ mà bị tập đoàn Tống lão hổ tàn nhẫn sát hại, đồng thời bị đẩy xuống sông, tạo dựng lên hiện trường giả bị tai nạn giao thông vì lái xe sau khi uống rượu. Đó đã từng là điều mà Tô Hi nuối tiếc và oán hận nhất.
Tô Hi vỗ vỗ lưng Tăng Cường, dùng thanh âm chỉ có mình nghe thấy được nói: "Đều qua rồi, thuyền nhẹ đã vượt qua vạn trùng núi."
"Tiểu Tô, lần này ngươi được điều lên tỉnh thính nhậm chức, ý nghĩa vô cùng trọng đại, cho thấy tổ chức đã chú ý đến ngươi, đồng thời rất coi trọng ngươi." Tăng Cường nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây bút máy, nói: "Đây là lúc ta tốt nghiệp, thầy giáo tặng cho ta. Phía trên khắc dòng chữ 'trung thành dũng nghị, có can đảm đảm đương', ta cho rằng nó vô cùng phù hợp với ngươi."
Tô Hi vội vàng từ chối, lễ vật trọng yếu như vậy, hắn không dám nhận.
Tăng Sở lại vô cùng kiên quyết: "Trưởng bối ban tặng, không dám từ chối. Tiếp theo, hi vọng ngươi không quên sơ tâm, không kiêu ngạo, tiếp tục tạo ra thành tựu mới lớn hơn, viết cho người dân và cho bản thân một trang bài thi hoàn mỹ."
Lúc này Tô Hi mới hai tay nhận lấy, hắn cẩn thận quan sát hồi lâu, cây bút máy này tuy rất nhẹ, nhưng ở trong lòng Tô Hi, lại nặng trĩu. Đây là sự truyền thừa, cũng là trách nhiệm.
Tăng Sở nói tiếp: "Lần này ngươi được điều lên tỉnh thính, không tránh khỏi có người dị nghị. Nhưng ta biết năng lực của ngươi, ngươi nhất định có thể tại cương vị mới lập được thành tích. Đừng làm cho lãnh đạo đã đề bạt ngươi thất vọng, cố lên!"
Tô Hi chào một cái: "Vâng."
"Đi thôi, cùng các đồng nghiệp tâm sự. Tất cả mọi người đều rất không nỡ xa ngươi." Tăng Cường phất phất tay.
Tô Hi rời khỏi văn phòng, khoảnh khắc đóng cửa lại, Tăng Sở đứng trước bàn làm việc chất cao như núi nhỏ hướng mình phất tay.
Tô Hi mỉm cười, hắn rất cảm động. Bởi vì có rất nhiều những cảnh sát nhân dân cần cù chăm chỉ như Tăng Sở đang cố gắng ở tuyến đầu, trị an xã hội ngày càng tốt hơn.
Tô Hi từ văn phòng đi ra, vừa chuẩn bị xuống lầu, Hồ Trạch Thành từ một bên đi tới, vội vàng bước nhanh đến gần, vẻ mặt tươi cười: "Tô ca, nghe nói anh được điều lên tỉnh thính rồi?"
Đây là lần đầu tiên Hồ Trạch Thành gọi Tô Hi là "Tô ca", trước kia hắn toàn dùng giọng điệu mỉa mai nói chuyện với Tô Hi, cho rằng Tô Hi đã cướp mất chức phó đội của hắn. Lúc Tô Hi được lên chức đội trưởng, hắn cũng nói ra đủ thứ lời chua ngoa. Nhưng bây giờ, hắn lại một bộ dạng nịnh nọt, ngữ khí và tư thái đều lộ rõ sự tôn kính.
Tiếng "Tô ca" này hắn đã gọi, thần tiên tới cũng không thay đổi được.
"Ờ... Đúng vậy."
Hồ Trạch Thành nói tiếp: "Nghe nói tỉnh thính chuyên phái phó trưởng phòng đến tận nơi để làm thủ tục điều động cho anh, Tô ca, anh đúng là có mặt mũi lớn thật. Sau này nhất định đừng quên vẫn còn một người huynh đệ âm thầm ủng hộ anh ở đồn công an Thành Đông này nhé."
Tô Hi khách khí nói: "Tôi chỉ là làm việc vặt thôi."
Làm việc vặt? Hồ Trạch Thành có chút không hiểu, dù sao đây là ngôn ngữ phổ biến trong tương lai. Nhưng Tô ca đã nói, vậy thì chắc chắn là rất lợi hại.
Tô Hi đi xuống lầu, Hồ Trạch Thành cũng một mực đi theo. Đến đại sảnh, Cẩu Kiện Khang tranh thủ thời gian chạy tới: "Tô ca, bạn học cũ, chúc mừng anh nhé. Tốc độ thăng tiến của anh đúng là không ai sánh bằng, tôi thật tâm thấy mừng cho anh đó."
Cẩu Kiện Khang thể hiện sự thân cận chưa từng có, phảng phất như anh và Tô Hi đúng là bạn học tốt thân thiết vậy. Tô Hi có chút ngượng ngùng, hắn nhìn xung quanh một vòng, Lưu Vĩ và Lý Hồng Xây ngược lại đứng cách khá xa, bọn họ có chút xấu hổ, không được tự nhiên như hai người kia.
Tô Hi cùng Cẩu Kiện Khang, Hồ Trạch Thành thuận miệng nói qua loa vài câu, sau đó mới đi qua: "Lưu Vĩ, cũng đến giờ cơm rồi, gọi mấy anh em đi ăn chút mì sợi nhé, tôi mời khách."
Lưu Vĩ vốn còn có chút ngại ngùng, hiện tại thì thoải mái hơn nhiều: "Đi. Nghe theo Tô ca."
Hắn nhanh chóng đi gọi Lý Hồng Xây và mọi người, Tô Hi thì đi tạm biệt các lãnh đạo chính trị viên, phó sở trưởng,...
Mới 𝟨𝟫 sách a →𝟨𝟫𝗌𝗁𝗎𝗑.𝖼𝗈𝗆
Tất cả mọi người đều rất thân thiết, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Đối với việc Tô Hi thăng tiến, bọn họ đều có tâm trạng chúc phúc vô hạn. Tương lai có lẽ sẽ còn gặp lại nhau thôi.
Lý Cương và Đồng Giả cũng đã trở về, bọn họ cùng nhau tụ tập ở tiệm mì sợi, mỗi người một bát, còn gọi thêm hai quả trứng gà. Rất náo nhiệt.
Lý Cương nói: "Tô ca, lần này anh đi tỉnh thính rồi, sau này muốn gặp mặt cũng khó."
Tô Hi nói: "Không khó đâu, tôi chỉ đến tỉnh thính báo danh thôi, lát nữa lại về tổ chuyên án, chỉ là chuyển quan hệ công tác sang đó thôi."
"Nói sớm thì có phải hơn không, làm tôi cứ tưởng tượng mình đang buồn thương lắm chứ." Đồng Giả nói: "Tôi còn đang tính đi hỏi xin tiền vé xe lên tỉnh."
Lưu Vĩ nói: "Đồng Giả, giờ cậu oách rồi, hiện tại đang ở tổ chuyên án, nói không chừng lập tức được chuyển thành biên chế chính thức như Lý Cương ấy chứ."
Lý Cương cười hì hì, nói: "Vậy thì hết cách rồi, ai bảo chúng ta cùng Tô ca là huynh đệ đáng tin cậy chứ."
Lưu Vĩ nghiêm mặt nói: "Này, đồng chí Lý Cương, tôi phải phê bình cậu. Lúc công tác thì phải xưng hô đúng chức vụ chứ. Hiện tại, Tô ca đi tỉnh thính rồi, phải gọi là Tô Sảnh."
Ha ha ha ha.
Lưu Vĩ nói đùa làm mọi người cười phá lên. Không khí vô cùng hòa hợp.
...
Lúc này, bên trong ký túc xá của đội phòng chống ma túy tỉnh, năm đội trưởng chi đội đang tụm năm tụm ba, trước cuộc họp, bọn họ cũng thường tán gẫu những chuyện không quan trọng. Mặc dù cái tên chi đội trưởng nghe không uy phong bằng cục trưởng, nhưng bọn họ là cán bộ cấp sở đường đường chính chính. Khi xuống cấp dưới làm việc hoặc tham gia hội nghị, tên của họ còn được xếp trên phó cục trưởng các thành phố.
"Nghe nói chưa? Chiều nay lại có người mới đến, không biết là nhân vật thần thánh phương nào." Đội trưởng đội một Ô Khôn Quảng lẩm bẩm.
"Đúng vậy đó, những mối quan hệ này thì nhét vào văn phòng hoặc ban tình báo đi, tốt nhất là đến làm mấy công việc quảng cáo ấy. Đến chỗ tổ phá án của chúng ta làm gì, chúng ta ở đây không nuôi người nhàn rỗi đâu, không biết Triệu tổng nghĩ gì nữa." Đội trưởng đội hai Vương Vệ Quốc cũng một bụng oán giận.
Tỉnh ủy là loại địa phương này, vốn là có rất nhiều người quan hệ, khó mà chỉ huy. Nếu lỡ mà đến một người "mạ vàng", bạn còn chẳng biết nên sử dụng như thế nào cho đúng.
"Nghe nói đây không phải là người có quan hệ đâu, là Đường sảnh chọn người tài ở cơ sở lên đó." Đội trưởng đội ba Lý Kiện cũng tham gia vào, anh biết rõ hơn một chút: "Nghe người ở chỗ đó nói thì là, quan hệ công tác treo ở đây, sau đó sẽ điều sang tổ chuyên án làm việc."
"Người tài? Người tài nào chứ? Đường sảnh sao lại đi làm chuyện này chứ?"
"Đường sảnh không phải là loại người như vậy. Hắn với Tô Hi kia không có bất kỳ quan hệ nào, hoàn toàn là quý trọng nhân tài. Tôi nghe nói Tô Hi đã phá được hai vụ án lớn rồi. Vụ án giết người gây náo động khắp cả nước là do cậu ta phá, vụ án triệt phá băng đảng xã hội đen gây chấn động tỉnh ủy ngày hôm qua cũng là cậu ta cầm đầu chỉ huy." Lý Kiện nói.
"Lợi hại vậy sao không điều lên đội cảnh sát hình sự mà còn ở đây?"
"Cậu cũng không phải là không biết quan hệ giữa Đường sảnh và lão tổng đội cảnh sát hình sự Trình, đây chẳng phải là quen với Triệu tổng nhà ta sao."
"Lão Lý, nếu cậu đã coi trọng cậu ta như vậy, thì cứ dẫn đội ba của cậu đi là được rồi. Năm nay đội của cậu cũng chẳng có vụ nào lớn cả, nếu nhỡ người ta mang cho cậu một vụ lớn thì chẳng phải là lập tức có suất bình xét tiên tiến sao. Huống chi, chẳng phải các cậu trực tiếp liên hệ với Hoành Thiệu hay sao, tiện cả đôi đường."
"Đúng vậy đó, đúng vậy đó, lão Lý. Cậu rộng lòng từ bi mà nhận lấy ông Phật này đi, bọn tôi thật sự là cung cấp không nổi nữa rồi."
Một đám đội trưởng nhao nhao đề cử với Lý Kiện.
Lý Kiện bất đắc dĩ cười cười. Mấy tên này luôn trêu chọc "công trạng" của anh, hai năm nay đội ba đúng là không có làm được chuyện gì. Anh cũng rất buồn khổ, nhưng cũng không còn cách nào khác, vụ án đâu có từ trên trời rơi xuống, công lao càng không thể tự nhiên mà có được.
Hơn nữa, trong lòng của anh cũng rất rõ ràng, vị đại phật mà Đường Sảnh đưa đến này rất có thể là đến chỗ đội ba của anh để mạ vàng. Nếu không Triệu tổng đêm qua đã không đích thân gọi điện thoại giới thiệu về kinh nghiệm của Tô Hi cho anh.
Cũng không biết trong đội sẽ phản ứng thế nào, hai năm này không có lập được công trạng, số suất thăng cấp vốn đã không nhiều, hiện tại lại có thêm một người nhảy vào chia suất nữa, nhân tâm rất dễ bị dao động, mà nhân tâm dao động rồi thì đội ngũ sẽ rất khó mà quản lý.
Haizz! Không biết bao giờ mới có thể giải quyết cái vòng tuần hoàn ác tính này đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận