Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 19: Đúng mầm mống tốt a

Sáu giờ chiều, Từ thị vội vã trở về, sau khi cùng Hứa Kiến Quân nói chuyện, sở trưởng Tăng Cường cố ý gọi Tô Hi vào văn phòng. Gặp lại Tăng Sở, Tô Hi vô cùng cảm động, trong lòng trân trọng mãnh liệt. Tăng Sở là người mà Tô Hi vô cùng kính nể. Ở kiếp trước, ông vì vụ án diệt môn mà bị truy trách, điều xuống làm phó sở trưởng ở hương trấn, vẫn phải làm việc khuya, chịu gian khổ. Cuối cùng, khi tập đoàn Tường Nhuận đang phát triển khu kinh tế ở trấn Lĩnh Đông, vụ án liên quan đến Tống lão hổ và đồng bọn chưa được giải quyết triệt để, Tăng Sở đã bị bọn chúng sát hại, lại bị cố tình tạo hiện trường tai nạn xe cộ, rơi xuống sông. Lúc hy sinh, ông vừa mới qua sinh nhật 40 tuổi. Tô Hi đến nhà phúng viếng, thấy ông vẫn sống trong căn nhà đất ở nông thôn, cuộc sống mười phần nghèo khó. Với thân phận sở trưởng ở thành đông khi xưa, cộng thêm việc trấn Lĩnh Đông đại khai kinh tế khu, chỉ cần Tăng Sở chấp nhận đi cửa sau một chút, mua nhà mua xe không thành vấn đề. Nhưng một cảnh sát chính trực như thế lúc ấy lại bị kết luận là tử vong do tai nạn xe cộ. Mãi đến khi chiến dịch quét sạch tội phạm được thực thi, manh mối mới được điều tra ra, ông được truy tặng danh hiệu Anh hùng cấp hai của hệ thống cảnh sát toàn quốc. Mỗi lần nghĩ lại, Tô Hi đều tự hỏi, lẽ nào công lý đến muộn vẫn là công lý sao? Đời này, khi gặp lại Tăng Cường, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, người tốt nhất định phải có kết cục tốt, công lý nhất định phải đến sớm! "Ngồi." Tăng Cường chỉ chỗ ngồi trước bàn làm việc, rồi rót cho Tô Hi một tách trà, sau đó tự nhiên châm một điếu thuốc, ngồi xuống bàn bày đầy hồ sơ vụ án, gạt tàn thuốc một cái. "Tiểu Tô, hôm nay cậu làm vụ này rất đẹp. Là việc mà tôi luôn muốn làm." "Nhưng mà, có một câu cậu nhất định phải khai thật với tôi." Tăng Cường nhìn Tô Hi nói: "Vụ án này có phải là khu ủy đã lên tiếng trước không?" "Là tổ trưởng Hứa bảo tôi đi điều tra." Tô Hi trả lời. "Vậy cậu cảm thấy đó là ý của khu ủy sao?" Tăng Cường hỏi. "Tôi không biết. Có lẽ là tổ trưởng Hứa muốn nhắc nhở tôi thì sao." Tô Hi nói: "Ngài cũng biết, vụ án này để ở chỗ chúng ta, vẫn không có ai tiếp nhận." "Vậy mà cậu không có chút lực lượng nào, lại dám bắt người vào lúc nhà họ Mã tổ chức tiệc mừng thọ? Cậu không biết chú của Mã Thắng Cường là ai à?" Tăng Cường cười hỏi. "Phá án cần lực lượng sao? Bắt kẻ tình nghi còn phải xem thời điểm sao?" Tô Hi thẳng thắn nói: "Chú của hắn là ai thì có liên quan gì đến bản thân vụ án." Tăng Cường nhìn cái kẻ đầu óc đơn giản này. Sắc mặt của ông đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu: "Cậu nói đúng, năm đó tôi cũng thế. Mong cậu đừng quên sơ tâm, luôn giữ vững như thế." "Tôi thấy bây giờ ngài cũng như vậy mà." Tô Hi nói một cách nghiêm túc. Tăng Cường không trả lời, ông gõ gõ tàn thuốc, rồi nói: "Ngày kia cậu được nghỉ ca đúng không, cho cậu thêm ba ngày nữa. Tôi nhớ quê cậu ở tỉnh Bắc Hồ, về đó mà thăm thú." "Mẹ tôi làm ở Hỗ Hải mà, tôi về cũng có gặp được mẹ đâu." Tô Hi xua tay. "Cái thằng nhóc này, cho cậu nghỉ ngơi thì cậu cứ nghỉ đi. Ở đó mà lảm nhảm nhiều lời." Tăng Cường nói. "Chắc là ngài muốn tôi ra ngoài tránh mặt đây mà, tránh được một lúc, cũng không tránh được cả đời. Kiểu gì cũng phải đối mặt thôi." Tô Hi nghiêm túc nói. "Cậu biết gì? Nghỉ năm ngày, cứ thế mà quyết định đi, ra ngoài đi." Tăng Cường khoát tay, ra hiệu cho Tô Hi đi ra. Tô Hi đứng dậy, đi đến cửa, rồi lại nhìn Tăng Cường thật sâu một cái. Tăng Cường đang ngồi giữa đống hồ sơ vụ án chất như núi, ông cúi đầu, từng ngụm từng ngụm hút thuốc, cả căn phòng tràn ngập khói. Chỉ có bốn chữ treo trên tường là vẫn rõ ràng và kiên định: Trung thành, chính nghĩa! Tô Hi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng, Tăng Cường ngẩng đầu, nhìn bốn chữ trên tường. Thằng nhóc này quả thật giống tôi lúc còn trẻ quá. Chỉ là tính tình hơi thẳng thắn thôi. Thẳng thắn cũng tốt. Chỉ là cái này thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa, vẫn nên về trước trốn tránh thì hơn. Đinh linh linh! Điện thoại trên bàn của Tăng Cường vang lên, ông nghe máy, là gọi từ cục công an khu, nói khu trưởng và thường vụ phó khu trưởng sẽ đến đường Tú Thủy khảo sát vào buổi chiều ngày kia, muốn thành đông làm tốt công tác bảo vệ an ninh. Tăng Cường vội vã nhận lệnh. Sau khi cúp máy, ông bất đắc dĩ cười khổ: Không phải sao, tới nhanh thật. Ai! Ông thở dài, trong lòng lo lắng cho Tô Hi: Tiểu tử không có chút bối cảnh nào này tuyệt đối đừng bị coi như vật hi sinh trong lúc thần tiên đánh nhau nha. Bảo vệ được lúc nào hay lúc ấy thôi, đúng là một mầm mống tốt... Sáng ngày hôm sau, Tô Hi cùng Lý Cương, Lưu Vĩ, Đồng Giả ăn sáng ở cổng đồn công an. Tô Hi sờ túi mình, thấy ngoài hai tờ vé số, thì chỉ còn lại có 5 hào. Gần đây khá bận, chưa kịp đi lấy tiền. Đời trước, hắn quen không mang theo tiền mặt khi ra ngoài, bây giờ gọi một bát bún, lập tức thấy lúng túng. Vội vàng nói với Lý Cương bên cạnh: "Cương Tử, cho tôi mượn 3 đồng, mai tôi lấy tiền trả lại cho cậu." Lý Cương vỗ vai Tô Hi: "Tô ca, em mời anh," Tô Hi thấy thật không tiện, mình không có tiền mà còn gọi thêm một quả trứng gà nữa chứ. Bây giờ cũng không tiện rút lui. "Tô ca, chẳng phải hôm trước anh cùng tiểu tiên nữ kia đi ra ngoài, vét sạch ví rồi à?" Lưu Vĩ trêu ghẹo. "Không có, tôi quên không mang tiền." Tô Hi nói. "Tiêu tiền cho gái đẹp, không mất mặt đâu Tô ca. Chúng em đều hiểu mà. Hồi cấp ba em cũng tích góp tiền mua quà cho bạn học nữ đấy thôi." Đồng Giả nói. "Mấy người đánh giá thấp Tô ca rồi. Tô ca, lấy điện thoại Nokia đời mới nhất cho bọn hắn xem." Lý Cương đắc ý nói. Anh lấy chiếc điện thoại Nokia từ túi Tô Hi ra, nhẹ nhàng để lên bàn: "Thấy chưa? Điện thoại Nokia đời mới nhất đó, chiếc smartphone đầu tiên trên toàn cầu đấy, sáu nghìn tệ, trâu bò không trâu bò?" Oa! ! ! Lưu Vĩ và Đồng Giả kinh ngạc kêu lên, bọn họ hiển nhiên chưa từng thấy qua kiểu này bao giờ. Đồng Giả không nhịn được giơ tay cầm điện thoại lên xem xét: "Cái chất liệu này, xúc cảm này, màn hình màu này…Tô ca, trâu bò quá." Tô Hi thì đặc biệt xấu hổ. Làm người hai đời, hắn không ngờ rằng Nokia lại có ngày được ca ngợi đến vậy, trong tiềm thức của hắn, Nokia chỉ dùng để đập hạt óc chó mà thôi! "Tô ca, cái này thật sự là do cô tiên nữ kia mua cho anh hả? Cô ấy là phú bà à?" Lưu Vĩ hỏi. Tô Hi lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết." "Thật tốt nha Tô ca. Anh đây là quen được bà chủ giàu có rồi. Vừa xinh đẹp, vừa có tiền… Sao tôi ghen tị quá vậy." Lưu Vĩ nước miếng cũng sắp chảy ra. "Mày ghen tị cái der a! Nhìn lại mày đi, mét bảy ba, mắt chuột mày gian, ngực rùa lưng tôm. Còn nhìn lại Tô ca, mét tám ba, dáng người thẳng tắp, mặt mũi anh tuấn. Lại còn không sợ cường quyền, dũng cảm phá án nữa. Mày có điểm nào so được với Tô ca của tao?" Đồng Giả “mắng” Lưu Vĩ. Sau đó lại nhanh chóng đổi sang vẻ mặt nịnh nọt: "Tô ca, anh dạy em đi, anh dạy em làm sao để tán gái, còn làm sao để gái bỏ tiền ra cho mình." Tô Hi đang định lên tiếng thì, đinh linh linh! Chuông điện thoại di động vang lên, trên đó hiện lên dòng chữ "Vũ Phi". Đồng Giả vội vàng hai tay đưa điện thoại cho Tô Hi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận