Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 56: Đường sảnh an bài tấn thăng con đường

Chương 56: Đường sảnh an bài con đường thăng tiến Cùng thư ký Chu Tích kết thúc cuộc gọi, Đường Hướng Dương khẽ thở ra. Với hắn mà nói, đây là một lần lựa chọn chính trị vô cùng rõ ràng và không thể quay đầu lại, hắn kiên định chọn đi theo thư ký Chu Tích vừa đến ủy ban chính p·h·áp.
Hai đoạn băng ghi hình này, hắn có thể giao cho Trâu Huy Văn, với năng lực của Trâu Huy Văn, việc đề bạt hắn lên một cấp cao hơn cũng không thành vấn đề.
Nhưng hắn không làm như vậy, một mặt vì trong lòng hắn có chính nghĩa, mặt khác hắn cảm thấy đi theo thư ký Chu Tích sẽ có tiền đồ hơn.
Đương nhiên, còn có một chút không thể tránh khỏi.
Tô Hi có quan hệ vô cùng thân m·ậ·t với hắn, từ khi Tô Hi cứu Tôn Đồng Lâm, bọn họ đã là người chung một chiến tuyến. Nếu như Tô Hi và thư ký Chu Tích thực sự có quan hệ thân thích, vậy thì càng thêm thân thiết.
Đường Hướng Dương vẫy tay, nói: "Tô Hi!"
Tô Hi liền vội vàng đi tới.
"Đường sảnh."
Đường Hướng Dương giao phó nói: "Ngươi đi xe cùng ta về, lát nữa cùng đi thẩm Tống Hổ Sơ."
Tô Hi gật đầu, trong lòng hắn có ý nghĩ khác, nhưng vẫn không nói ra, đến khi cùng Đường Hướng Dương ngồi vào chung một xe, hắn mới mở miệng: "Đường sảnh, cá nhân tôi cảm thấy nên bắt đầu từ chỗ của Hồ Thiết Thành để mở đột p·h·á khẩu trước."
"Hồ Thiết Thành?"
"Người phụ trách chủ yếu s·ò·n·g· ·b·ạ·c Tường Nhuận." Tô Hi giới thiệu: "Hôm nay tại hoàng cung dưới lòng đất đã giải cứu ra một người bị hại chính là em gái ruột của hắn, tên Hồ Tiểu Lan, tình cảm huynh muội của bọn họ rất sâu nặng. Hồ Thiết Thành là thành phần cốt cán của tập đoàn Tống thị, hắn chắc chắn nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội của Tống gia. Nếu cho hắn biết sự thật, hắn chắc chắn sẽ nói ra tất cả tình hình mà hắn biết."
"Điều này sẽ giúp chúng ta có thêm chứng cứ."
Đường Hướng Dương nhìn Tô Hi, hắn càng ngày càng thưởng thức Tô Hi, vẻ chăm chú của Tô Hi, đều khiến hắn liên tưởng đến chính mình lúc còn trẻ.
Chỉ có điều, hắn cảm thấy cho dù là mình lúc trẻ, so với Tô Hi cũng có khoảng cách.
Hắn đã đọc báo cáo của vụ án 1020, phương thức p·h·á án của Tô Hi khiến hắn kinh ngạc như gặp được t·h·i·ê·n tài. Rồi đêm qua, Tô Hi một mình xông vào hang ổ giải tán toàn bộ s·ò·n·g· ·b·ạ·c Tường Nhuận, hôm nay lại quét sạch sào huyệt của Tống gia. Liên tiếp tạo ra những bất ngờ, có thể nói là vừa có dũng vừa có mưu lược.
Đường Hướng Dương không kiềm chế được đưa tay khoác lên vai Tô Hi, vỗ vỗ mạnh, hắn thể hiện sự thưởng thức và thân cận một cách thẳng thắn: "Hảo tiểu tử, ngươi lúc nào cũng có thể mang lại bất ngờ cho ta."
Tô Hi cười cười.
Đường Hướng Dương lại hỏi: "Tô Hi, sau khi vụ án này kết thúc, Hoành Thiệu sẽ có rất nhiều vị trí bỏ tr·ố·n, ngươi có dự định gì cho sự nghiệp của mình?"
Câu hỏi này của Đường Hướng Dương thẳng thắn muốn chia tài nguyên cho Tô Hi, sau khi vụ án tập đoàn Tường Nhuận bị phanh phui, toàn bộ Hoành Thiệu từ trên xuống dưới sẽ có một cuộc thanh tẩy lớn, có rất nhiều vị trí bỏ tr·ố·n, không chỉ trong hệ thống c·ô·ng - kiểm - p·h·áp, mà còn trong chính quyền.
Với địa vị của Đường Hướng Dương trong chuyên án lần này, việc hắn muốn sớm nh·é·t Tô Hi vào một bộ phận nào đó cũng rất dễ dàng.
Trước đó khi ăn cơm ở phủ Lý gia, Đường Hướng Dương đã tính giải quyết đãi ngộ cấp khoa cho Tô Hi trong vòng ba đến năm năm.
Nhưng bây giờ, hắn nghĩ không chỉ là cấp khoa. Cấp khoa sẽ giải quyết được ngay khi vụ án này kết thúc, tầm nhìn của hắn còn lớn hơn nhiều, thậm chí hắn muốn để Tô Hi kế nghiệp mình.
Vì năng lực mà Tô Hi thể hiện, không chỉ vượt xa những người cùng trang lứa, mà còn vượt qua cả hắn năm đó.
Cho nên, những người trẻ như vậy, không có lý do gì để không trọng điểm bồi dưỡng. Cho dù không có mối quan hệ với Tôn Đồng Lâm, cho dù không có mối quan hệ thân thích hư hư thực thực với thư ký Chu Tích, cũng cần phải mạnh mẽ cất nhắc.
Tô Hi đương nhiên biết ý định cất nhắc của Đường Hướng Dương, hắn suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Đường thúc, ngài không phải người ngoài. Hiện tại con vẫn muốn ở lại hệ thống cảnh vụ trước, con yêu t·h·í·c·h p·h·á án, con thích cảm giác tự tay đem t·ội p·hạm ra trước c·ô·ng lý."
Đường Hướng Dương gật đầu, nói: "Người trẻ tuổi, được rèn luyện nhiều cũng tốt."
"Ngày mai cứ chuyển quan hệ c·ô·ng việc của con tới tỉnh thính trước đã, giải quyết cấp khoa, rồi hãy xuống Hoành Thiệu thị sau."
Câu nói này của Đường Hướng Dương khiến người lái xe ở phía trước giật mình, Đường sảnh chưa từng đi cửa sau như vậy, có rất nhiều người chào hỏi nhờ hắn nh·é·t người vào tỉnh thính, hắn đều cự tuyệt. Hiện tại, hắn lại làm như vậy, chỉ có thể nói một điều. Đó là hắn thực sự coi Tô Hi là người chính thống để bồi dưỡng. Hay nói cách khác, là đang bồi dưỡng người kế nghiệp.
Việc chuyển quan hệ c·ô·ng tác đến tỉnh thính đồng nghĩa với việc Tô Hi trực tiếp đi vào con đường tốc hành, vượt qua cánh cửa gọi là "cấp bậc", việc thăng chức sẽ không bị giới hạn theo quy định. Nếu làm từng bước theo lối mòn từ những cánh cổng phụ, sẽ lại tốn thời gian. Không thể cứ đặc biệt đề bạt mãi được.
Trong kế hoạch của Đường Hướng Dương, ngay khi vụ án này tuyên bố kết thúc điều tra, Tô Hi sẽ nhanh c·h·óng được đề bạt từ cánh cổng phụ, đợi sau khi vụ án của Lý Khánh Hồng được thông báo chính thức, sẽ giao cho Tô Hi chức cảnh s·á·t trưởng, sau đó xuống cơ sở, làm phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội trinh s·á·t h·ìn·h s·ự huyện một thời gian.
Mọi thứ đã được sắp xếp rõ ràng.
Tô Hi vội nói: "Cảm ơn ngài."
Đường Hướng Dương nói: "Đây là những gì ngươi đáng được hưởng, ngươi p·h·á một vụ án lớn như vậy, đương nhiên phải được đề bạt mạnh mẽ."
"Hãy cố gắng làm cho tốt, tương lai thuộc về những người trẻ như các ngươi."
...
Trở về cục c·ô·ng an thành phố, Tô Hi trước hết lấy từ xe của Đồng Giả ra chiếc máy quay phim nhỏ của Hứa Nguyệt Nhi giao cho Vương Côn. Lúc này đội của Vương Côn cũng đã đến cục c·ô·ng an thành phố để tiến hành quay phim, họ muốn phỏng vấn Tô Hi.
Tô Hi xua tay từ chối, hắn dẫn Hồ Tiểu Lan đi gặp Hồ Thiết Thành.
Hồ Tiểu Lan nhắm mắt đi theo sau Tô Hi, cô cho thấy sự ỷ lại và thuận theo mạnh mẽ.
Tô Hi có cảm giác như bị “người thân phụ thuộc”.
Hồ Tiểu Lan rất xinh đẹp, thuộc kiểu cực kỳ xinh đẹp. Da cô cực kỳ trắng, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại mang theo một chút quyến rũ tự nhiên, tạo cho người ta một sức hút mãnh liệt, thêm vào đó là thân hình hoàn mỹ mà ông trời ban tặng, và thân thể của cô vô cùng mềm mại, có thể thực hiện các động tác có độ khó cao... cho nên mới bị cha con Tống thị để mắt, dùng đủ t·h·ủ đ·o·ạ·n hy vọng bồi dưỡng cô thành vũ k·hí bí m·ậ·t để đạt được những mối quan hệ.
"Tống Hổ Sơ không cho Tống Tường Huy đụng vào tôi, ông ta nói có một quan lớn thích tôi, bọn họ cho tôi xem đủ loại băng ghi hình, bắt tôi học những thứ bẩn thỉu đó..."
Hồ Tiểu Lan vừa đi vừa trò chuyện cùng Tô Hi, giới thiệu một số tình tiết của vụ án: "...Có rất nhiều người giống như tôi bị b·ắt vào trong đó, chịu đủ t·ra t·ấ·n và n·gượ·c đ·ã·i, Tống Tường Huy còn g·iế·t người..."
Tô Hi vừa nghe vừa ghi chép.
Tô Hi bố trí Hồ Tiểu Lan ở một phòng họp.
"Lát nữa tôi sẽ gọi anh trai cô đến gặp cô. Tôi làm vậy có hai nguyên nhân. Thứ nhất: Tôi muốn anh trai cô hiểu rõ những gì cô đã trải qua, anh ấy đã luôn thay cha con Tống thị gánh tội, không chịu mở miệng. Thứ hai: Anh ấy rất quan tâm đến cô, anh ấy rất muốn biết tung tích của cô."
"Còn nữa, chính tay tôi bắt anh trai của cô, tôi không muốn giấu diếm cô."
Tô Hi rất thẳng thắn nói với Hồ Tiểu Lan.
Hồ Tiểu Lan gật đầu, cô nhìn Tô Hi: "Anh là người tốt, tôi tin anh, tôi sẽ để anh trai tôi hợp tác với c·ô·ng việc của anh."
Ánh mắt của cô trực diện, ngay cả một người chính trực như Tô Hi cũng có chút không chịu được.
Đây đúng là một hồ ly tinh trời sinh.
Tô Hi đi đến phòng tạm giam, hắn đưa đầu sắt ra.
Đầu sắt trừng mắt Tô Hi, hắn nói: "Đừng uổng công vô ích, tôi sẽ không nói với anh bất cứ chuyện gì. Đừng hòng l·ừ·a tôi, anh đã m·ấ·t uy tín ở chỗ tôi rồi."
Tô Hi lôi hắn đi về phía trước, hắn rất mâu thuẫn trên đường, bước chân rất chậm. Nhưng Tô Hi rất khỏe, rất nhanh đã đến cửa phòng họp, Tô Hi đẩy cửa ra, hắn đứng im. Tô Hi nói: "Vào xem em gái anh đi, nó có chuyện muốn nói với anh."
Cái gì?
Đầu sắt giật mình m·ã·n·h l·i·ệ·t, hắn nhanh chóng đi vào trong cửa, nhìn thấy bóng hình quen thuộc, lập tức cất tiếng gào khóc: "Tiểu Lan!!"
Hồ Tiểu Lan thấy anh trai, người thân duy nhất trên đời, cảm xúc vốn còn kìm nén lập tức vỡ òa, gào k·h·ó·c lên. Hai anh em ôm nhau k·h·ó·c rống trong phòng họp.
Tô Hi đóng cửa lại.
Hắn đi ra xa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận