Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 140: Thúc thúc, ngươi không phải ra ngoài làm việc sao

Chương 140: Thúc thúc, ngươi không phải ra ngoài làm việc sao
Tô Hi cùng nhóm ba người gặp được cô cô của Chu mẫu đơn, Chu Tú Liên, Chu Tú Liên có dáng người cao lớn thô kệch, như một đồ tể nữ, thực tế nàng cũng đã làm nghề đồ tể.
Vừa nhìn thấy Tô Hi, nàng vội vàng kéo tay Tô Hi: "Tô cảnh quan, ngài đến rồi thì tốt quá. Nhất định ngài có thể bắt được cái tên hung thủ sát nhân kia. Con bé chất nữ đáng thương của ta a..."
Tô Hi có danh tiếng rất cao ở khu này, chính Tô Hi đã ra tay cứu những hộ dân bị cưỡng chế phá nhà dưới tay của tập đoàn Tường Nhuận, người dân nơi đây vẫn luôn ghi nhớ. Tập đoàn Tường Nhuận vốn muốn khai thác nơi này, căn bản không hề trả tiền đền bù phá dỡ, không những không cho còn ngang ngược, nhẹ thì ném đá vào nhà dân, ném chuột chết, rắn rết vào nhà người ta, động tí thì gây sự đánh nhau, thậm chí còn chém người ngay trên đường phố.
Sau khi Tô Hi đánh cho Tống lão hổ đội tơi bời, nghe nói chính phủ đang xem xét đưa các nhà đầu tư mới vào, nghe nói tiền bồi thường phá dỡ sẽ cao hơn trước kia rất nhiều, còn có tin đồn sẽ được nhận nhà mới miễn phí. Đến lúc đó, mọi người có giấy nhận nhà thì sẽ được chia nhà lầu hiện đại có thang máy.
Người ở nơi này đều vô cùng cảm kích công ơn của Tô Hi.
Cho nên, việc Tô Hi phá án trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Chồng của Chu Tú Liên là Vu Hiểu Dương cũng vội vã từ trường học trở về, hắn là giáo viên trung học Nhạc Bình, tướng mạo rất nhã nhặn, đeo kính đen, nhìn rất ra dáng thư sinh.
Tô Hi nhìn thấy Vu Hiểu Dương, trong lòng hắn cười thầm.
Ở kiếp trước, vụ án này sở dĩ phá mất là do Vu Hiểu Dương gây ra. Vu Hiểu Dương là người thứ ba bị điều tra trong số bốn người tình nghi "gian phu". Hắn và vợ là Chu Tú Liên đã không còn tình cảm, ngược lại, hắn qua lại với cháu gái là Chu Mẫu Đơn rồi lén lút làm chuyện mờ ám với nhau.
Hơn nữa, hiện trường của vụ án đầu tiên lại chính là căn phòng mà Vu Hiểu Dương thuê cho Chu Mẫu Đơn.
Vu Hiểu Dương rất cảnh giác, từ sau khi "gian phu" đầu tiên của Chu Mẫu Đơn bị giết chết, hắn đã trốn ở trường học. Đến khi người thứ hai bị giết, hắn mới đi xin cảnh sát bảo vệ. Cảnh sát nhân đó tra ra hiện trường vụ án giết người đầu tiên, và thu được vết máu và dấu vân tay của Từ Hải Ba.
Thêm vào các chứng cứ khác, mới tiến hành bắt Từ Hải Ba.
Nếu như hắn chậm chân hơn một chút, có lẽ Từ Hải Ba đã giết đến người thứ ba rồi.
Lần này, nghe tin Tô Hi đến, Vu Hiểu Dương nhanh chóng đến ngay.
Trong lòng người dân Nhạc Bình, cảm giác an toàn mà Tô Hi mang lại đủ để cho họ xua tan sự hoảng sợ.
Vu Hiểu Dương vừa thoáng tới, đã lên giọng hiểu rõ sự tình: "Tô cảnh quan, chúng tôi thực sự xem Mẫu Đơn như con gái ruột. Chúng tôi đều đã nhập khẩu khẩu cho con bé và đứa nhỏ vào nhà mình. Cũng là trông chờ đến khi phá dỡ, cho mẹ con nó cũng được chút tiền bồi thường."
Tô Hi nghe vậy, khẽ mỉm cười, hắn hỏi tiếp: "Người bị hại bình thường có hay đến nhà các ngươi ở lại không?"
Chu Tú Liên nói: "Mẫu Đơn rất hiểu chuyện, con bé không thích làm phiền người khác. Nó rất ít khi ở nhà chúng tôi, mỗi lần đều chỉ là đến thăm chúng tôi thôi. Cho dù có trễ thế nào, nó đều sẽ về ký túc xá. Mỗi lần tôi đều bảo lão Vu đưa nó về."
À...
Tô Hi gật đầu, hắn hỏi tiếp: "Vậy các ngươi có biết người bị hại còn chỗ ở nào khác ở bên ngoài không?"
Lúc Tô Hi hỏi câu này, hắn cố ý nhìn Vu Hiểu Dương, Vu Hiểu Dương quả nhiên biểu hiện có chút thay đổi.
Chu Tú Liên liền vội vàng lắc đầu, giọng thô của nàng vang lên: "Không có. Chúng tôi không biết. Nó còn có thể ở đâu nữa chứ? Không phải đều ở ký túc xá của công ty sao?"
Tô Hi nói: "Tình tiết vụ án hiện tại rất phức tạp. Điều phức tạp ở chỗ, chúng tôi vẫn chưa tìm được hiện trường giết người đầu tiên. Ta vốn nghĩ rằng các người là người thân thích của người bị hại, sẽ biết chút manh mối nào đó."
Chu Tú Liên lắc đầu thở dài.
Lúc này, Tô Hi kéo Vu Hiểu Dương và Chu Tú Liên qua một bên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta hiện tại nghi ngờ cao độ vụ án này có liên quan đến các mối quan hệ xã hội phức tạp của người chết, khả năng cao là do tình ái mà ra. Hơn nữa, ta nghi ngờ hung thủ không chỉ giết một người, mà sẽ còn tiếp tục ra tay."
"Tình ái? Sao có thể được!" Chu Tú Liên nói với giọng thô: "Mẫu Đơn nhà ta từ nhỏ tới lớn có phải là cái loại người lăng nhăng đâu. Lão Vu, ông nói xem có đúng không?"
Vu Hiểu Dương có chút xấu hổ, vẻ mặt mất tự nhiên, nhẹ gật đầu.
Tô Hi đột ngột tăng lớn âm lượng hỏi: "Các người thật sự không biết Chu Mẫu Đơn có nơi ở nào khác sao?"
Khi hỏi câu này, mắt Tô Hi nhìn chằm chằm Vu Hiểu Dương.
Đây là một thủ đoạn thẩm vấn.
Vu Hiểu Dương quả nhiên trong nháy mắt này mất bình tĩnh, ánh mắt né tránh, há miệng, lại nhìn lão bà mình, muốn nói rồi lại thôi.
Lúc này, bên ngoài có rất nhiều hộ dân đến.
"Có phải Tô cảnh quan đến không?"
Những cư dân xung quanh nghe nói Tô Hi đến, lập tức ùn ùn kéo tới, khoảng hai mươi người cả nam lẫn nữ, người thì mang theo gà, người mang theo trứng gà, thịt khô... đủ thứ cả.
"Tô cảnh quan, chúng tôi tìm ngài nhiều lần rồi, đều không thấy ngài đâu. Sau này nghe nói ngài chuyển đến cục công an, chúng tôi đến cục công an cũng không tìm được. Thật sự là cảm ơn ngài nhiều lắm, ngài đã cứu con trai diễm quân của chúng tôi rồi, nếu không phải có ngài, hai ông bà già chúng tôi và thằng cháu nhỏ phải sống làm sao đây..."
Một bà lão vừa nói vừa định quỳ xuống, Tô Hi nhanh tay đỡ bà dậy.
Trong lúc nói chuyện, mọi người mới biết được thì ra Tô Hi cùng Lý Cương cứu được con trai bà ấy.
Hiện tại, con trai của bà, Vu Diễm Quân, đã xuất viện, mặc dù đã mất đi khả năng lao động nặng nhọc, nhưng dù sao cũng giữ được mạng sống. Hơn nữa, bộ phận điều tra phá án cũng đã trích tiền từ tài sản của tập đoàn Tường Nhuận bị tịch thu để chi trả phí chữa trị và bồi thường cho anh ta.
Tô Hi nhìn hai ông bà và đứa cháu trai năm tuổi của họ, hắn cảm thấy tất cả những điều này đều rất đáng giá. Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thành tựu: Vì "Ta" đã đến mà ta ngăn chặn được một sinh mạng biến mất, ta đã cứu vãn một gia đình khỏi tan nát.
Hắn nghĩ rằng mình sống lại một đời, nên vì thế giới này mà tạo ra những thay đổi tích cực. Thay đổi vận mệnh của bản thân mình, thay đổi vận mệnh của những người xung quanh mình, nếu có năng lực lớn hơn một chút, liền nên làm nhiều việc hơn nữa.
Tô Hi đưa tay bế cậu bé lên: "Con tên gì vậy?"
"Chú cảnh sát, con tên Vu Vĩ."
Tô Hi cười hỏi: "Tốt lắm, sau này lớn lên con muốn làm gì?"
Cậu bé Vu Vĩ rất lớn giọng nói: "Con muốn làm cảnh sát, chú ơi, con muốn được đánh người xấu giống chú."
Tất cả mọi người đều bật cười.
"Muốn làm cảnh sát thì không được yếu sức đâu nha. Chút nữa về nhà, con phải giúp chú ăn hết chỗ trứng gà, thịt khô, gà mà ông bà mang tới nha, được không?"
"Ăn hết là có thể làm cảnh sát được hả chú?"
"Đúng vậy!"
"Dạ được!"
Tô Hi đưa tay lên vuốt nhẹ lên chóp mũi Vu Vĩ, hắn định đặt Vu Vĩ xuống. Vu Vĩ đột nhiên chỉ vào Từ Hải Ba: "Chú ơi, sao chú cũng đến đây vậy? Hai hôm trước chú không phải bảo đi làm công sao?"
Hả?
Câu nói này của Vu Vĩ vừa thốt ra, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì. Tô Hi lập tức giật mình, hắn hơi nghiêng người về phía trước.
Từ Hải Ba tâm lý rất vững: "Bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi."
Vu Vĩ nói: "Con không nhận nhầm đâu. Ngày đó chú còn đẩy một cái thùng lớn, trên bánh xe của thùng còn dính máu gà nữa."
Câu nói này của Vu Vĩ vừa vang lên.
La Văn Vũ vốn đã cảnh giác từ trước lập tức tiến lên phía trước, tay anh đặt lên vai Từ Hải Ba.
Nhưng đúng lúc này, Từ Hải Ba đột nhiên tung một quyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận