Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 126: Đây là ta Vu Quảng Thông người

"Chương 126: Đây là người của Vu Quảng Thông ta"
"Quân nhi!"
Tô Hi ngẩng đầu, nhìn thấy lão thái thái nằm sấp bên cạnh người đàn ông trung niên, gào thét đến tê tâm liệt phế. Tô Hi tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện chỗ dưới của Lữ Quân, nơi mà Mạnh Khắc đã dùng chiêu 'Khứ thế' trước đó, đã sớm hoàn toàn mơ hồ.
Cộng thêm Lã Thanh Tùng với hai chân nhỏ bị đánh gãy ở đầu gối.
Việc báo thù của Mạnh Khắc xem như hoàn thành rồi sao? Món nợ này, Tô Hi tính không rõ ràng.
Nhưng hắn biết Mạnh Khắc đã giết một nhân viên bảo vệ vô tội, hắn nhất định phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật. Theo như hồ sơ vụ án ở kiếp trước, nếu như Tô Hi không ngăn cản, thì hắn sẽ giết tổng cộng 16 người. Tô Hi cảm thấy tiếc hận cho sự việc gia đình Mạnh Khắc gặp phải, nhưng đối với hành động lần này của mình, hắn không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm.
Rất nhanh, hai cảnh sát nhân dân thuộc đồn công an khu vực gần đó đã tới. Bọn họ đến trễ, nhìn thấy cảnh tượng trong viện, họ đều giật mình kêu lên, nhanh chóng xin hỗ trợ. Nhưng không bao lâu, người của công an thành phố và cả bộ cũng đến.
Cha con Lữ Quân và Lã Thanh Tùng cũng được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Từ tình trạng vết thương của bọn họ mà xét, cho dù là cái chân thứ ba của Lữ Quân, hay hai đùi của Lã Thanh Tùng, đều khó có khả năng phục hồi được.
Người phụ nữ trung niên trước đó nói chuyện với Tô Hi, chịu trách nhiệm liên lạc với cảnh sát, cô đồng thời yêu cầu cảnh sát tạm thời phong tỏa thông tin này. Khí chất của cô ta rất mạnh. Sau đó, cô ta cùng Tô Hi lên chung một xe để đến bộ để điều tra. Điều khiến Tô Hi không ngờ tới là, người phụ nữ này được gọi là thư ký Hứa.
Tô Hi và cô ta ngồi ở hàng ghế sau. Trên đường đi, cô ta liên tục nghe điện thoại, thông tin mà Tô Hi nghe được làm hắn ngạc nhiên, hắn ý thức được bản thân lại tham gia vào chuyện của đại gia tộc kinh thành. Nhất là vị thư ký Hứa này, lai lịch không hề nhỏ.
Xe đi vào trong bộ.
Khi xuống xe, thư ký Hứa hỏi Tô Hi: "Cảm ơn cậu, đồng chí Tô Hi. Cảm ơn cậu đã cứu tôi, và cả con của tôi nữa."
Tô Hi hơi kinh ngạc, hắn chưa từng nói tên mình cho cô ta.
Nữ lãnh đạo này dường như nhìn ra sự ngạc nhiên của Tô Hi: "Tôi đã xem chương trình truyền hình kia, cũng nghe cháu gái tôi nhắc về cậu. Trước đây tôi nghĩ cháu tôi có phần khoa trương, hôm nay thấy, quả thật danh bất hư truyền."
Tô Hi khẽ cười, hành lễ theo phép tắc.
Hắn không nói gì nhiều, tuy biết vị nữ lãnh đạo này có quyền cao chức trọng, nhưng hắn không nghĩ sẽ dùng chuyện này để kiếm lợi ích gì, lại càng không có ý định giành công hay tự mãn. Hắn chỉ mỉm cười gật đầu, rồi đi theo đồng chí trong bộ xuống xe, đi vào bên trong.
Thư ký Hứa đi về hướng khác. Khi xuống xe, cô ta liếc nhìn bóng lưng Tô Hi đang rời đi, ấn tượng đầu tiên của cô ta về Tô Hi cực kỳ tốt.
Lúc này, trong lòng cô ta đưa ra quyết định mà cô đã do dự rất lâu trước đó.
Sẽ có ngày gặp lại.
Cô ta xoay người đi về hướng khác, việc đầu tiên cần làm của cô ta là phải giảm thấp mức độ ảnh hưởng chính trị của sự kiện lần này.
Người nói chuyện với Tô Hi là một cảnh giám cấp một.
Tô Hi kể lại toàn bộ sự tình cho ông nghe: "Tôi là Tô Hi, một cảnh sát của thị Hoành Thiệu, tỉnh Trung Nam. Tôi vừa nghỉ phép, đến đây du lịch. Vào lúc 2 giờ 15 phút, tôi nghe thấy tiếng súng đầu tiên, nhanh chóng lần theo, đến 2 giờ 17 phút thì nghe thấy tiếng súng thứ hai, xác định tiếng súng phát ra từ một khu nhà. Vào 2 giờ 18 phút, tôi gọi điện báo cảnh sát."
"Vì lo lắng sẽ xảy ra vụ án nghiêm trọng, lại sợ đánh rắn động cỏ. Tôi cố ý tạo ra một cuộc xung đột. Tôi dùng sức phá cửa, lớn tiếng la hét để thu hút sự chú ý của bọn côn đồ. Khi tên côn đồ mở cửa, tôi thấy súng, lập tức dùng tay đánh rơi súng của hắn."
"Tên côn đồ phản ứng rất nhanh, tay trái nhanh chóng rút ra khẩu súng thứ hai, tôi tránh kịp, đạn bắn vào con sư tử đá ở cổng. Đòn tấn công không trúng, tôi nhanh chóng khống chế hắn. Sau đó giải cứu tám người bị bắt cóc, đồng thời để họ nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát và gọi cấp cứu."
Tô Hi thuật lại tình huống từ đầu đến cuối.
Sau khi Tô Hi nói xong, vị cảnh giám cấp một này đã đứng lên chào Tô Hi, ông nói: "Cảm ơn cậu, đồng chí Tô Hi. Nếu không có cậu, lần này công an thành phố và bộ, bao gồm cả ngành quốc an, đều sẽ bị khiển trách."
Tô Hi cũng đứng lên cúi chào đáp lại.
Không lâu sau, đích thân bộ trưởng Vu Quảng Thông đã đến. Ông vừa đến, đã nắm chặt tay Tô Hi: "Tiểu Tô, quả nhiên là cậu. Quả nhiên vẫn là phải có cậu."
"Tôi muốn ghi cho cậu một đại công."
Bộ trưởng Vu nắm chặt tay Tô Hi. Rồi ông xoay người, nói với đám người áo trắng xung quanh: "Đây chính là Tô Hi mà tôi hay nhắc đến, người mà chính tay tôi phê chuẩn đặc biệt đề bạt, cảnh đốc cấp một."
Bộ trưởng Vu rất kiêu ngạo.
Những vị lãnh đạo này đều dùng ánh mắt tán dương nhìn Tô Hi.
Không nghi ngờ gì nữa, hành động lần này của Tô Hi đã vô tình giúp rất nhiều người tránh bị liên đới trách nhiệm. Mặc dù vẫn có một số người vì việc này mà bị phê bình thậm chí xử lý, nhưng Tô Hi đã giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất, một nhân viên bảo vệ đã chết, cha con nhà họ Lữ vẫn còn đang cấp cứu, vẫn còn nhiều hi vọng sống.
Còn nếu như không có Tô Hi, đám côn đồ này đã tàn sát cả nhà họ Lữ, thì rất nhiều chiếc mũ trên đầu người khác sẽ phải bị tháo xuống.
Dù sao thì, bên trong còn có cả thư ký Hứa nữa. Phía sau thư ký Hứa còn có nhà họ Hứa. Phản ứng đầu tiên của mỗi người khi nghe chuyện này là toàn thân đổ mồ hôi lạnh, da gà dựng ngược lên.
"Tô Hi là mầm tốt a, bộ trưởng, hay là nên điều cậu ấy đến bộ làm việc đi."
"Đúng vậy, bộ trưởng. Bộ của chúng ta cũng cần những nhân tài như vậy."
"Đến cục ba chúng tôi đi."
"Đến cục năm chúng tôi mới đúng, cục ba các người chỉ quản trị an thôi, cục năm mới là chuyên môn nhất."
"Nên đến chỗ chúng tôi mới đúng chứ..."
Một đám các vị lão làng công khai tranh giành người.
Vu Quảng Thông lại khoát tay áo: "Tiểu Tô còn trẻ, việc học hỏi kinh nghiệm ở cơ sở trước là đúng đắn."
Ông chặn những trưởng cục đang rục rịch, rồi tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: "Tiểu Tô, hôm nay cậu đã phá một vụ án lớn như vậy. Chiếc đồng hồ này là phần thưởng cho cậu."
Lời vừa nói ra, nhóm áo trắng cực kỳ kinh ngạc, họ vô cùng ghen tị nhìn Tô Hi.
Chiếc đồng hồ đeo tay này giá trị thực tế không cao.
Nhưng giá trị đi kèm của nó lại quá lớn.
Đây là phần thưởng của bộ trưởng, đại diện cho sự tán thành ở mức độ cao nhất, đồng nghĩa với việc bộ trưởng xem cậu như người nhà. Nói không quá lời, Tô Hi mang chiếc đồng hồ này đi dạo một vòng trong bộ, những người đứng đầu cục đều phải ra mặt tiếp đón.
Nếu Tô Hi quay lại Hoành Thiệu, mà đưa chiếc đồng hồ này trước mặt cục trưởng Bành Vĩ Hoành, nói rõ lai lịch, thì cục trưởng Bành Vĩ Hoành mời rượu cũng phải hơi hạ thấp ly xuống.
"Cái này quá quý giá, bộ trưởng, tôi..."
"Cầm lấy, nam tử hán đại trượng phu, không nên rụt rè như vậy."
Vu Quảng Thông đưa đồng hồ vào tay Tô Hi: "Sau này phải cố gắng nhiều hơn, lập nhiều công mới. Cậu thể hiện tốt, tôi cũng nở mày nở mặt. Nếu không thì người ta lại chỉ vào lưng tôi mà nói tôi tư túi, đặc cách đề bạt cậu."
Tô Hi nhận lấy đồng hồ, rồi vội vàng gật đầu.
Lời của bộ trưởng Vu không phải nói cho Tô Hi nghe, mà là để các vị áo trắng đang ngồi ở đây nghe.
Các người thấy đấy, Vu Quảng Thông tôi chưa bao giờ tư túi.
Nhưng mà, Tô Hi đồng chí trẻ này là người của tôi, là người tôi đã để mắt tới.
Một chiêu bài công khai.
Lãnh đạo cấp cao rất ít khi dùng chiêu này.
Nhưng năng lực và những hành vi thường ngày của Tô Hi, đáng để Vu Quảng Thông tung ra một chiêu bài này.
Một vụ án truy nã cấp A trên toàn quốc, một vụ án quét sạch ma túy quốc tế, lại thêm vụ án chính trị có ảnh hưởng lớn này. Hắn đã ba lần có mối liên hệ với Tô Hi, cả ba lần đều đạt điểm tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận