Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 386: Một người có thể có hai cái cha nuôi sao

Giữa trưa, Đường Hướng Dương, Diệp Như Khanh, Tô Hi, Đường Tiêu Tiêu, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm trưa. Nhũ danh Bánh Kẹo Đường Tiêu Tiêu đối với Tô Hi sùng bái sát đất, nàng đối với việc cha thăng quan lại không có biểu hiện ra ý nghĩ vui mừng cho lắm. Dù sao, đối với nàng mà nói, ba ba là phó tỉnh cấp, còn không có một Tô Cục ca ca uy phong bằng. Bạn học của nàng đều chỉ biết Tô Cảnh Quan. Tô Hi cùng Đường Hướng Dương uống một chút rượu, sau khi ăn cơm xong, Diệp Như Khanh lái xe đưa hai người đến Hoa Thiên nghỉ ngơi, nàng thì dẫn theo con gái đi khắp nơi mua sắm, đặt mua chút lễ vật, buổi tối muốn cùng Chu Tích ăn cơm. Còn chỉ định là gia yến, làm sao cũng phải để con gái Chu Tích chuẩn bị đồ gì đó. Đường Hướng Dương về Trung Nam, điện thoại của hắn vẫn luôn không ngừng reo. Rất nhiều đồng sự cũ cấp dưới cũ đều hẹn hắn ăn cơm, chúc mừng hắn thăng quan. Hắn đều nhất nhất từ chối nhã nhặn, chỉ là cùng Phó Hải Xuyên hẹn một chút, Triệu Thế Thành cùng Tống Phi Phàm đều đang làm cái vụ đại án kia. Cả buổi chiều, Đường Hướng Dương đều cùng Tô Hi nói chuyện phiếm về sự tình kế hoạch lưới, Tô Hi hướng hắn miêu tả khung cảnh trong lý tưởng của mình. Đường Hướng Dương vô cùng kinh ngạc. Nếu như không phải vì buổi chiều nhìn thấy Tô Hi chưa đến 20 phút đã bắt tội phạm giết người, hắn thậm chí sẽ cảm thấy Tô Hi đang nói chuyện tào lao ban đêm. Nói tới nói lui, hắn cuối cùng tổng kết: "Nhi tử, xem ra ngươi đối với xu thế phát triển của internet hiểu rõ vô cùng, tương lai nếu có cơ hội, ngươi nên bắt tay vào làm việc ở phương diện này. Điều này đối với ngươi mà nói, là một chuyện tốt, đối với sự phát triển internet mà nói, cũng sẽ là một sự thúc đẩy cực lớn. Những ngành công nghệ cao này, sợ nhất người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề." Đường Hướng Dương biết một chút về sự an bài của Vân Thành đối với con rể, Vân Thành vẫn muốn điều Tô Hi từ hệ thống công an ra ngoài, đối với việc Tô Hi hiện tại kiêm nhiệm chức thư ký chính pháp ủy khu ủy, hắn cực kỳ cao hứng, điều này từ tính thực chất đã bước ra bước đầu tiên. Sau đó việc Tô Hi thăng tiến sẽ dễ dàng hơn, có thể chuyển nhậm ủy viên thường vụ khu ủy khác, lại có thể điều đi những bộ phận khác. Bất quá, trước mắt Tô Hi không nghĩ nhiều như vậy, hắn tập trung tinh thần muốn chế tạo Cục Trường Thanh thành một cục cảnh sát mang tính biểu tượng, sau đó mở rộng ra cả nước. Cứ như vậy, trị an xã hội sẽ tăng lên nhanh chóng. Trị an xã hội tốt, phát triển kinh tế cũng sẽ được hưởng lợi. Đây là điều Tô Hi tự động viên bản thân. Chuyện này cực kỳ tốt, sau này phải đi đâu, Tô Hi tạm thời không có kế hoạch, nhưng chỉ cần có thể làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, hắn không thể đùn đẩy cho người khác. Đây là ý nghĩa lớn nhất khi hắn sống lại một đời. Đường Hướng Dương cùng Tô Hi nói chuyện phiếm, hắn thường xuyên cảm nhận được Tô Hi là một người chủ nghĩa lý tưởng thực sự. Có được sự truy cầu cao thượng, cùng phẩm đức cao thượng. Điều quan trọng nhất là, Tô Hi không phải một kẻ nói suông với những tiêu chuẩn vượt quá khả năng, hắn có năng lực thực sự, hắn từng chút một biến lý tưởng của mình thành hiện thực, tạo ra ảnh hưởng vượt thời đại. Thật tốt. Đường Hướng Dương từ đáy lòng tán thưởng, hắn thật cao hứng khi chính mình một tay khai quật ra Tô Hi. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy Tô Hi là người phá án giỏi, hiện tại hắn mới phát hiện đó chẳng qua chỉ là một chút tảng băng trồi lên mặt nước, tảng băng trôi khổng lồ vẫn còn ở dưới biển sâu. Con trai ngoan. Đường Hướng Dương trong lòng kiêu ngạo tàng đều không giấu được. Có một chuyện thú vị chính là, khi Tô Hi cùng hắn mua thiết bị ở cục công an thành phố thì thiết bị đó có thể còn không tốt bằng sản phẩm của Trường Thanh Phân Cục, mà giá lại đắt gấp 20 lần. Đường Hướng Dương nói một câu rất có ý tứ: "Chuyện này giao cho Hải Xuyên đi thăm dò đi. Nhưng mà, có đến hơn một nửa là không tra ra được kết quả gì đâu." Chạng vạng tối, Đường Hướng Dương, Diệp Như Khanh, Tô Hi, Đường Tiêu Tiêu cùng nhau ra cửa đón Chu Tích, Chu Cẩn. Chu Tích có thể đến, có thể nói đã nể mặt Đường Hướng Dương lắm rồi. Mặc dù Đường Hướng Dương hiện tại cũng là phó tỉnh cấp, nhưng khoảng cách với Chu Tích vẫn còn cách một đoạn. Chu Tích vì sao lại nguyện ý đến? Suy cho cùng, trong lòng vẫn là cảm tạ Đường Hướng Dương từ trước đến nay chiếu cố Tô Hi. Mà lại, từ một mức độ nào đó mà nói, hắn tiếp nhận chuyện Tô Hi nhận Đường Hướng Dương làm cha nuôi trên thực tế. Trong khoảng thời gian này đến nay, hắn làm "người trong cuộc" hắn biết rõ Đường Hướng Dương từ trước đến nay dìu dắt Tô Hi. Mà lại Đường Hướng Dương có tiếng tốt, Tô Hi nhận ông làm cha nuôi, không có chỗ xấu. Quan trọng nhất là, hắn còn muốn gặp Diệp Như Khanh một lần. Hắn nghe nói chuyện Diệp Như Khanh chiếu cố Tô Hi, ngày đầu tiên Tô Hi ở Trường Thanh Phân Cục, nàng đã chạy tới ứng cứu, về sau lại bận trước bận sau giúp Tô Hi có quan hệ tốt. Có thể nói, vợ chồng Đường Hướng Dương bởi vì đối với Tô Hi tốt, nên được Chu Tích ghi tạc trong lòng. Cho nên, mới có cái chuyện thân cận này. Chỉ là, Đường Hướng Dương trong đầu chưa từng nghĩ đến. Hắn vẫn hung hăng chào hàng Tô Hi với Chu Tích. Diệp Như Khanh cũng có ý nghĩ như vậy. Lúc Chu Tích chào hỏi Diệp Như Khanh, Diệp Như Khanh cũng không nhịn được nói: "Chu tỉnh trưởng, rất hân hạnh được biết ngài. Tôi luôn nghe Lão Đường, còn có các con tôi nhắc tới ngài. Ngài giúp đỡ nhà Đường chúng tôi quá lớn." Chu Tích vốn cho rằng mình đã miễn nhiễm rồi. Nhưng Diệp Như Khanh vừa mở miệng đã gọi một tiếng "các con tôi", còn cố ý kéo Tô Hi vào, nói: "Tiểu Hi, nói ra cũng thật sự hữu duyên. Tôi thấy Tiểu Hi dáng dấp rất giống ngài đấy." Đường Tiêu Tiêu một bên cũng phụ họa nói: "Hi ca ca xác thực rất giống Chu Bá Bá." Lão Đường lúc đầu cũng nghi ngờ, nhưng về sau hắn xem lý lịch của Tô Hi, cùng chuyện Tô Hi thi đại học bị người hãm hại. Hắn rất xác định, Tô Hi với Chu Tích chắc chắn không có quan hệ gì. Hễ mà có một chút quan hệ, cũng không bị người hãm hại đến thê thảm như vậy. Cho nên, hắn tiếp lời, nói: "Đây chính là duyên phận. Tôi xem qua một quyển sách, nói trên thế giới cứ mỗi một ngàn vạn người đàn ông, lại tồn tại một đôi người lạ mặt có dáng dấp giống nhau y đúc. Tiểu Hi có thể có dáng dấp giống Chu tỉnh trưởng như vậy, tương đương với trúng một tấm xổ số độc đắc." Tô Hi lúc đầu không hề nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, nghe Đường Hướng Dương nói vậy, hắn lại nhịn không được nhìn Chu Tích mấy lần. Trước mắt Chu Tích với hắn bây giờ có lẽ chỉ có sáu bảy phần tương tự, nhưng lại có tám chín phần tương tự với mình trước khi trọng sinh, trừ đôi mắt không giống nhau lắm, màu da trắng hơn một chút, còn lại cơ hồ giống nhau y đúc. Quan trọng nhất là, khi Chu Tích đi phía trước với Đường Hướng Dương, hắn ở phía sau quan sát, hắn cảm giác cách đi đường của Chu Tích cực kỳ giống hắn trước khi trọng sinh. Tô Hi rốt cục ý thức được có chút không đúng. Hắn là một người có tư duy chặt chẽ, rất am hiểu suy luận. Hiện tại, hắn nghĩ lại, hắn ý thức được từ lần đầu tiên Chu Tích gặp mình, đã có chút không giống bình thường rồi. Lúc này, Chu Cẩn đi đến bên cạnh Tô Hi, cô nói với Tô Hi: "Tô Hi ca ca, em cũng thấy khuôn mặt anh hơi giống thân thích bên nhà cha em đấy." Tô Hi cười cười, nói: "Vậy xem ra, sau này anh có thể thông qua việc bắt chước Chu tỉnh trưởng để kiếm cơm. Rất nhiều minh tinh cũng dùng cách này để mưu sinh." Chu Cẩn cũng cười phá lên. Đường Tiêu Tiêu một bên nói: "Tiểu Hi ca ca, hay là anh cũng nhận Chu Bá Bá làm cha nuôi đi? Một người có thể có hai người cha nuôi sao?" Tô Hi phì cười một tiếng, hắn nói với Đường Tiêu Tiêu: "Bánh Kẹo, em cho rằng đây là nhà lá sao?" Chu Cẩn lông mày hơi nhướn lên, cô nói: "Tiểu Hi ca ca, hay là anh cứ thử xem? Anh không thử làm sao biết không được. Em cảm thấy cha em đối với anh rất tốt, nói không chừng có cơ hội đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận