Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 25: Ngàn vạn phú ông

"Ngươi nói người bắt Cường Thắng là Đường Hướng Dương, Đường trưởng phòng thân thích?" Mã Văn Quân nhìn Đàm Đức trước mặt, hắn vô cùng khiếp sợ. "Không thể nào? Đường trưởng phòng thân thích mà lại chỉ làm một cảnh sát khu vực nhỏ bé? Chuyện này không hợp lý chút nào."
"Chuyện này có thể giả được sao? Khu trưởng đại nhân, tối qua tôi đi dự tiệc thọ của lão lãnh đạo Tôn Đồng Lâm, tận mắt thấy Tô Hi cùng Cục trưởng Bành Vĩ Hoành của thành phố, phó bí thư kỷ ủy Triệu Cát Thân, bí thư chính pháp ủy Chu Đức Bang thuộc thường ủy thị ủy, còn có cả Phó thị trưởng Lý Bằng Trình, Đường Hướng Dương trưởng phòng đều ngồi chung một bàn ăn cơm." Đàm Đức nói: "Tôi đã nói tiểu tử này khí chất bất phàm, người bình thường nào dám đến quấy rối tiệc thọ của người lớn nhà chúng ta? Hơn nữa, anh có nhìn thấy bạn gái của cậu ta chưa, xinh đẹp tuyệt trần. Còn xinh đẹp hơn cả minh tinh."
"Hôm qua tôi còn thấy, Cục trưởng Bành ăn cơm xong còn chủ động tìm cậu ta nói chuyện, nhét danh thiếp vào tay, còn bảo có gì thì cứ gọi điện thoại cho ông ấy."
"Còn nữa, ngài biết không? Ngay cả bí thư Chu, thị trưởng Lý khi rời đi, đều phải chào tạm biệt bạn gái của cậu ta. Theo tôi thấy, Tô Hi đồng chí này lai lịch không nhỏ, bạn gái của cậu ta chắc chắn cũng thuộc danh môn vọng tộc môn đăng hộ đối."
"Tôi nói cho ngài hay, 'xuân giang thủy noãn áp tiên tri', mắt mấy lãnh đạo lớn này tinh hơn chúng ta nhiều, họ quá rõ dưới bóng cây đại thụ nào thì mát." Đàm Đức tiếp lời: "Tôi đã điều tra Tô Hi. Cậu ta là người nơi khác, học ở trường đại học cảnh sát Trung Nam, nghe nói thành tích đứng nhất. Thành tích tốt như thế, sao lại muốn về đây làm cảnh sát khu vực? Tôi cảm thấy cậu ta mang theo nhiệm vụ xuống, giờ bên trên đang bàn về cải cách cảnh sát, người đứng sau cậu ta chắc chắn muốn dùng cái này để cho cậu ta 'làm đẹp' lý lịch."
"Kinh nghiệm làm việc ở cơ sở càng về sau này càng có giá trị mà." Đàm Đức càng nói, Mã Văn Quân càng thấy có lý. Người có bối cảnh thường không cho con cháu thăng tiến nhanh ở các bộ phận cấp cao, mà ngược lại sẽ cho họ 'làm đẹp' lý lịch ở cơ sở rồi mới ‘thăng như diều gặp gió’. Ngăn không cho Mã Văn Quân chen vào nói.
"Còn nữa, tôi đã hỏi thăm tình hình ở sở phía Đông Thành. Tô Hi với con rể của Lưu chủ nhiệm ủy khu bất hòa, cái tên Hứa Kiến Quân kia luôn tìm cách chèn ép Tô Hi. Hắn để Tô Hi đi bắt Cường Thắng, rõ ràng là 'nhất tiễn song điêu', rất có lợi."
"Cũng may chúng ta không dính vào tính toán của họ. Nếu thật sự chúng ta tìm cớ tống cổ Tô Hi, ngài nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào? Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, phải nhanh chóng báo cáo với ngài." Mã Văn Quân nghe xong lời này, đứng bật dậy khỏi ghế, vội hỏi: "Theo ý của anh, những người ở ủy khu có biết thân phận của Tô Hi không?"
"Tôi đoán bọn họ vẫn chưa biết, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không giấu được lâu. Nên, tôi đã bàn bạc với Lưu Mậu Thịnh một phen, chúng ta nên hành động, làm rõ ràng chuyện Tô Hi bắt Cường Thắng, giải quyết cho cậu ta đãi ngộ cấp phó phòng, kết thiện duyên."
"Đồng thời, cho cậu ta biết chuyện này là đám người của ủy khu hãm hại cậu ta. Không thể để cậu ta bị ủy khu lôi kéo qua đó, nếu cậu ta thật sự trở thành một con dao trong tay Bí thư Hầu của ủy khu, đối với chúng ta mà nói, có chút khó giải quyết. Một cảnh sát khu vực có thể tấu lên trên bất cứ lúc nào. . ." Đến đây, Mã Văn Quân gật đầu: "Các anh mau chóng làm đi."
Đàm Đức vội vàng đi ra ngoài.
Còn Mã Văn Quân thì đứng dậy, nhanh chóng đi đến văn phòng khu trưởng. Hắn đem những lời Đàm Đức vừa nói, thêm mắm dặm muối, kể lại một lần với Thư Khai Minh.
Thư Khai Minh hết sức kinh ngạc, vội vàng an bài cho Mã Văn Quân lo việc thăng chức cho Tô Hi.
Mã Văn Quân nói đã đi làm.
Sau đó Thư Khai Minh chỉ thị: "Phải nhanh chóng điều tra tên đã xúi giục đồng chí Tô Hi bắt người, đó là con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cảnh sát. Suýt chút nữa đã để hắn hỏng việc lớn."
Mã Văn Quân cũng nghĩ như vậy.
Hiện giờ hắn không còn chút oán hận nào với Tô Hi, cho dù là việc Tô Hi đến tiệc thọ bắt người. Hắn trút hết tất cả oán giận lên người Hứa Kiến Quân và những người của ủy khu.
. . .Tô Hi hoàn toàn không ngờ một bữa cơm đã gây ra một loạt phản ứng dây chuyền kịch liệt như vậy, 9 giờ sáng cậu đã đến thành phố tỉnh lỵ.
Vân Vũ Phi đi nhận phòng khách sạn, còn cậu thì vội vàng bắt xe đến trung tâm phúc lợi của tỉnh để lĩnh thưởng.
Thủ tục lĩnh thưởng không tính là phiền phức, chỉ cần mang theo chứng minh thư, vé số và thẻ ngân hàng là được. Có người hướng dẫn hoàn thành mọi việc, ký tên, xác nhận, khấu thuế, nhận chi phiếu, rồi đến ngân hàng đổi là xong.
Trong sự ngơ ngác, Tô Hi đã trở thành một phú ông có hàng chục triệu.
Nhìn chi phiếu trong tay, cậu cảm thấy như đang nằm mơ.
Cậu vội đến ngân hàng làm thủ tục đổi, rồi gửi tiền vào tài khoản của mình, đếm đi đếm lại rất lâu, chưa bao giờ cậu thấy số dư tài khoản nhiều đến như vậy.
Giờ đây, nó đã thuộc về cậu.
Tô Hi cầm 5 vạn tệ tiền mặt, nặng trịch.
Rồi vội đi tìm Vân Vũ Phi.
Có tiền rồi, Tô Hi không thể kiềm được 'cơn bốc đồng tiêu xài'.
Vân Vũ Phi vừa từ khách sạn xuống, đã bị Tô Hi kéo ngay đến phố mua sắm hàng hiệu lớn nhất của tỉnh.
Vân Vũ Phi vốn không muốn Tô Hi tiêu pha, nhưng Tô Hi nói cậu trúng đậm cổ phiếu, muốn mua ít quà cho mẹ, muốn nhờ cô tư vấn.
Vừa nghe nói mua quà cho mẹ Tô Hi, Vân Vũ Phi liền vui vẻ nhảy cẫng lên. Cô cũng nói phải mua cho dì nữa chứ.
Hai người bọn họ dạo một vòng lớn trong trung tâm thương mại, mua sắm đủ loại quần áo, túi xách, trang sức, bao lớn bao nhỏ rất nhiều.
Sau khi mua xong, Tô Hi bỗng dưng nói với Vân Vũ Phi: "Hình như mấy thứ này ở Hỗ Hải đều có nhỉ."
Vân Vũ Phi vỗ đầu một cái, đáng yêu vô cùng: "Đúng nhỉ, ngốc quá đi mất."
"Đúng, chúng ta thật ngốc."
"Hì hì."
"Cậu xác định không đi Kinh Thành mà cùng tôi đến Hỗ Hải à?"
"Chắc chắn. Đó là mẹ của cậu đó, tôi muốn gặp người nhà cậu quá đi."
"Được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận