Quyền Quý Đỉnh Phong: Ta Lại Là Con Em Thế Gia

Chương 95: Bên trên có khu trưởng dưới có Tô Hi

Chương 95: Bên trên có khu trưởng, dưới có Tô Hi.
Dấu chân trên tấm ảnh này rất lộn xộn, bước chân rất lớn, hơn nữa còn có dấu vết bàn tay chạm đất. Rõ ràng là dấu vết chạy trốn trong lúc bối rối. Dấu vết rõ ràng như thế mà không ai đi điều tra sao?
Tô Hi cẩn thận so sánh quan sát, hắn nói: "Dựa theo độ ẩm ướt của bãi cỏ này, đây là dấu vết lưu lại của một người đàn ông trưởng thành cao khoảng 1m75, nặng khoảng 75kg. Nhìn chỗ này... hai chân bên trong lún sâu hơn, đúng là đặc trưng của người bị bệnh bàn chân bẹt hoặc bàn chân bị lật ra ngoài."
La Văn Vũ nghe chăm chú, điều này mở rộng tư duy phá án của hắn. Rồi sau đó, hắn hỏi: "Ngài cũng nhận thấy dấu chân này khả nghi?"
"Đúng vậy." Tô Hi gật đầu, hắn nói: "Có thể dẫn ta đến hiện trường xem không? Với lại, Lý Tân Thiên hiện giờ bị nhốt ở đâu?"
La Văn Vũ nói: "Lý Tân Thiên bị nhốt ở ngục giam Hoành Thiệu. Nếu như ngài muốn đến xem hiện trường, sau khi tan làm tôi có thể đưa ngài đi."
Tô Hi gật đầu.
La Văn Vũ còn nói: "Ngài muốn lật lại vụ án?"
"Lão La, chúng ta là cảnh sát. Một trong những chức trách của cảnh sát là điều tra ra chân tướng." Tô Hi giơ hồ sơ vụ án trong tay lên, nói: "Nếu như thứ này không thể thuyết phục chúng ta, chúng ta nên tiếp tục điều tra. Dù sao cũng là hai mạng người, lương tâm cắn rứt lắm."
Tô Hi nhìn La Văn Vũ. Hắn tin La Văn Vũ trong lòng cũng có nghi ngờ, nếu không thì về sau, hắn sẽ không đè chỉ thị của Thôi Vệ Quốc, mà không tiến hành xử lý Tô Hi như thế nào.
La Văn Vũ nói: "Buổi chiều tôi đi cùng ngài."
...
Trịnh Hiến Sách, vào buổi chiều đầu tiên đến khu chính phủ liền bắt đầu làm việc ngay, hắn không ở lại quá lâu với người đến đón tiếp như chủ nhiệm, chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, các phó khu trưởng thường vụ,... Mặc dù hắn có nhận lời tham dự tiệc tối chào mừng.
Trịnh Hiến Sách ở sảnh khu chính phủ cũng không nói chuyện dài dòng mệt mỏi với các nhân viên khu chính phủ đứng thành hàng ngay ngắn, hắn nói lời cảm ơn mọi người, và bày tỏ mong muốn được làm việc chung với mọi người sau này.
Sau đó, hắn gọi riêng sáu lãnh đạo chủ chốt của các đơn vị chính phủ khu Nhạc Bình. Đó là Cục tài chính, Phòng giáo dục, Cục công an, Cục quy hoạch, Cục Kiểm tra, Cục công thương.
Mời họ ở lại, lần lượt nói chuyện ngắn, tìm hiểu công việc.
Lưu Quân Đào là người ở lại cuối cùng. Trịnh Hiến Sách thấy Lưu Quân Đào còn trẻ, lanh lợi, dáng vẻ thư sinh. Nhưng cách nói chuyện rõ ràng rành mạch, đối với các sự vụ cơ sở cũng có một hướng đi tư duy logic chuẩn xác. Hắn không giống một kẻ chỉ biết cặm cụi làm việc bàn giấy trong đại viện tỉnh ủy, mà giống như là người đã từng lăn lộn tại cơ sở."Ở trước mặt ta không cần câu nệ, đồng chí Quân Đào. Ta đã xem qua tư liệu của ngươi, chúng ta còn là đồng hương đấy. Ta nghe nói hiện tại ngươi đang là cục trưởng thay mặt, tình hình quản lý thế nào?"
"Báo cáo khu trưởng, đang cố gắng ạ."
"Lúc tôi xuống đây, thư ký Chấn Khôn có nói với tôi, người đứng đầu, cần điều chỉnh một chút sự phân công công việc của các thành viên cấp đảng tổ, phải làm sao cho người làm đúng việc." Câu nói này của Trịnh Hiến Sách như một sự khai sáng, Lưu Quân Đào lập tức hiểu ra.
"Trong hành động lật đổ thế lực đen tối của Tống Hổ Sơ lần này, ngươi đã thể hiện rất xuất sắc, tôi cố tình giữ ngươi lại sau cùng. Một mặt là vì chúng ta đều là người Quảng Ninh, mặt khác tôi muốn hy vọng ngươi tiếp tục nỗ lực, đạt được thành tựu lớn hơn nữa."
Lưu Quân Đào trong lòng vui mừng, vội đứng lên, cúi người chào khu trưởng: "Vâng!"
"Lúc tôi xuống, trưởng ban Tổ chức Chu Tích đích thân tìm tôi nói chuyện, lời lẽ thấm thía nói với tôi, Nhạc Bình là một nơi tốt, địa linh nhân kiệt, sản vật phong phú, có được vị trí địa lý ưu việt, tiền đồ phát triển tốt đẹp, là một mảnh đất màu mỡ để làm sự nghiệp. Nhưng đồng thời tình hình an ninh trật tự ở đây lại là tệ nhất cả tỉnh, ông ấy nói, loạn thế phải dùng hình phạt nặng, cái gì không đúng thì phải chỉnh cho ngay lại."
"Cho nên, đồng chí Quân Đào, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi không hề nhẹ đâu."
Lưu Quân Đào vội nói: "Nhất định không phụ sự kỳ vọng của các vị lãnh đạo."
"Khi tôi xuống, thư ký Chấn Khôn và trưởng ban Chu Tích đều nói, họ đã để lại cho tôi một viên tướng tài, tên là Tô Hi. Với tư cách là lãnh đạo trực tiếp của hắn, ngươi có suy nghĩ gì về đồng chí Tô Hi?"
Lưu Quân Đào lập tức nói: "Đồng chí Tô Hi có kiến thức chuyên môn sâu rộng, kỹ năng chấp pháp thành thạo, kinh nghiệm thực chiến phong phú..." Hắn còn chưa nói xong đã bị Trịnh Hiến Sách giơ tay ra hiệu dừng lại.
"Hãy nói ra đánh giá chân thật nhất trong lòng ngươi. Nói chuyện kín thôi, không cần nói mấy lời khách sáo."
Lưu Quân Đào cười xấu hổ, rồi nói: "Khu trưởng Trịnh, trong lòng tôi, hắn là một thiên tài. Hắn là cảnh sát mạnh nhất về mọi mặt mà tôi từng gặp, có sự liều lĩnh của sói, tầm nhìn của chim ưng, khí thế của hổ và sự thông minh của cáo. Hắn không chỉ giỏi phá án, mà còn giỏi đấu tranh, tôi chưa từng thấy người nào như vậy, hắn giống như sinh ra là để thay đổi mọi thứ, sinh ra để quét sạch bất công trên đời."
Lưu Quân Đào nói vô cùng chân thành. Trịnh Hiến Sách nhìn Lưu Quân Đào, hắn không ngờ không chỉ những người lãnh đạo coi trọng cảnh sát trẻ tuổi này, mà cả cấp cơ sở cũng đánh giá cao về hắn như vậy.
"Theo như ngươi nói, chẳng phải vị phó cục trưởng này lợi hại hơn cả ngươi, người cục trưởng này sao? Ngươi không sợ hắn công cao hơn chủ sao?"
"Khu trưởng Trịnh, ở trước mặt ngài, tôi xin nói thật. Hắn quả thực lợi hại hơn tôi, lại còn lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng tôi cho rằng hắn không phải loại người sẽ lấn át chủ, mà là người hành động theo thực tế. Nếu như ngài gặp hắn, ngài sẽ biết, trong mắt hắn không có tạp chất, hắn là một cảnh sát tốt có tấm lòng son."
Trịnh Hiến Sách trong lòng vừa lo sợ vừa có chút thắc mắc, hắn đã xem các chuyên mục của đài truyền hình quốc gia. Lúc đó, hắn đã cảm thấy cảnh sát trẻ tuổi này đầy chính nghĩa, có một cỗ nhuệ khí không thể giấu nổi.
Hiện tại, Lưu Quân Đào lại cho một đánh giá kinh ngạc như vậy. Hắn không khỏi tăng thêm mấy phần hiếu kỳ.
Trịnh Hiến Sách nói: "Có cơ hội nhất định phải gặp một lần vị cảnh sát trẻ tuổi được ngươi đánh giá cao như vậy."
Sau đó, Trịnh Hiến Sách lại cho Lưu Quân Đào một ít bánh trà từ quê nhà mang đến. Điều này khiến Lưu Quân Đào cảm động vô cùng, vội vàng dùng hai tay nâng lên, vô cùng cẩn thận, sợ làm vỡ một chút.
Từ phòng làm việc của Trịnh Hiến Sách đi ra, Lưu Quân Đào cả người sảng khoái tinh thần. Hắn không ngờ khu trưởng mới đến lại là đồng hương, hơn nữa lại coi trọng mình như vậy. Vậy thì mình nhất định phải làm thật tốt, bây giờ đã có khu trưởng chống lưng, mình còn sợ cái gì nữa chứ?
Với lại, trong cục còn có Tô Hi nữa mà. Lưu Quân Đào thẳng cả lưng lên.
Dùng một câu nói phổ biến sau này để nói thì Lưu Quân Đào hiện tại là "trên có ông bà, dưới có con cháu" a!
Bất quá, Trịnh Hiến Sách so với Lưu Quân Đào còn trẻ hơn, sinh năm 70, bây giờ hắn mới 31 tuổi. Nếu Tô Hi ở đây, không khỏi kinh ngạc. Vì trước khi Tô Hi trọng sinh một năm, tức là vào năm hắn 52 tuổi, Trịnh Hiến Sách đã vào hàng dự khuyết Trung ương, đồng thời trở thành phó bí thư tỉnh ủy... Bắt đầu vào con đường xe tốc hành, là một trong những người được đào tạo để kế thừa vị trí sau này.
Cùng lúc đó, Tô Hi và La Văn Vũ đến hiện trường vụ án lúc đó, khu vệ sinh công cộng khác ở sân bóng nhà máy tơ lụa bông vải. Tô Hi đi vòng quanh nhà vệ sinh hai vòng, cuối cùng dừng lại ở một ngọn đồi nhỏ phía sau....
Bạn cần đăng nhập để bình luận