Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 562: Các Ngươi Là Ai, Vì Sao Muốn Tìm Khưu Tiểu Ngư



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Trần Nhất Băng: … Tốt xấu gì ta cũng ℓà cao thủ hậu thiên, sao ℓại ℓưu ℓạc thành người thường?
Hai nam nhân ℓiếc nhau một cái, ℓại nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư, sau đó trăm miệng một ℓời nói:
“Là Tiêu Mộc Trạch phái bọn ta tới.”
Từ sau khi Khưu Tiểu Ngư khôi phục bình thường, trên mặt chưa từng ℓộ ra biểu cảm cảm xúc như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Vương Nhị Ngưu và Tân Hương Lan, không có người nào giải đáp cho bọn họ.
“Ngươi chính là Khưu Tiểu Ngư sao?” Bọn họ muốn xác nhận xem.
“Là ta, hắn ở đâu?” Khưu Tiểu Ngư vẫn không quên trọng điểm của mình.
“Nếu thật sự là cô nương, vậy làm phiền cô nương đi theo bọn ta một chuyến.” Thái độ của hai người cung kính, dù sao người này có khả năng là thế tử phi tương lai của bọn họ, ngàn vạn lần không thể đắc tội.Hai nam nhân tới tìm người thì không cảm thấy có gì, dù sao đây là lần đầu tiên gặp Khưu Tiểu Ngư, nhưng mà Vương Nhị Ngưu còn có Vương Quân và Vương Nghĩa đều kinh sợ.
Vốn tưởng rằng Khưu Tiểu Ngư khỏi bệnh ngốc xong thì đây là di chứng, hóa ra Khưu Tiểu Ngư không phải không có cảm xúc, chỉ không gặp được chuyện khiến cảm xúc của nàng dao động mà thôi.
Nhưng mà nam nhân này là ai, vậy mà khiến Khưu Tiểu Ngư để ý như vậy.
Hơn nữa đối phương tới tìm là Khưu Tiểu Ngư, vì sao không phải Vương Tiểu Ngư?“Tiểu Ngư, vì sao con lại nói mình họ Khưu?” Tân Hương Lan hơi bất an hỏi.
Vương Nhị Ngưu cũng vẻ mặt thấp thỏm nhìn Khưu Tiểu Ngư, đợi nàng trả lời.
“Ta thuận miệng nói thôi.” Khưu Tiểu Ngư mím môi, đương nhiên là nàng không có khả năng nói thật.
Không biết bọn họ có tin lời Khưu Tiểu Ngư nói hay không, dù sao có chút mất hồn mất vía.“Dạ, vậy bọn ta ở bên ngoài đợi cô nương.”
Xác định là Khưu Tiểu Ngư xong, hai người càng thêm cung kính.
Khưu Tiểu Ngư xoay người đối mặt với Vương Nhị Ngưu và Tân Hương Lan, biết trong lòng bọn họ có rất nhiều câu hỏi, còn không biết nên hỏi thế nào.
Nhưng mà lúc này dường như bọn họ rất để ý chuyện nàng nói họ.“Ừm, sau này sẽ không nói vậy nữa.” Khưu Tiểu Ngư đảm bảo.
Sở dĩ lúc trước nói tên mình là vì cảm thấy nguyên chủ bị người nhà vứt bỏ, cho rằng sẽ không còn quan hệ gì với bọn họ nữa, nghĩ dùng tên thật của mình cũng không sao.
Nhưng hiện giờ đã có người nhà, không phải chỉ sửa họ thôi ư, Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý.
Vương Nhị Ngưu cảm thấy hơi hoảng hốt, nghe Khưu Tiểu Ngư nói thì lấy lại tinh thần.“Vì sao hắn không tự mình tới tìm ta?” Khưu Tiểu Ngư nhíu mày hỏi.
Nàng hiểu rõ Tiêu Mộc Trạch, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt, hắn tuyệt đối không bảo người tới tìm nàng.
“Thế… Hắn không tiện.” Hai người suýt nữa để lộ thân phận của Tiêu Lạc Trạch.
“Ta sắp xếp chuyện trong nhà trước đã.” Tuy Khưu Tiểu Ngư gấp không đợi nổi muốn nhanh chóng tìm được Tiêu Lạc Trạch, nhưng dù sao nàng còn có người nhà, phải trấn an trước đã.Khưu Tiểu Ngư đã nhìn ra không thích hợp, không phải chỉ nói một dòng họ mà thôi ư, chẳng lẽ rất để ý chuyện nàng không nói mình họ Vương?
Nơi này là cổ đại, có lẽ để ý dòng họ rất bình thường.
“Trước đây đầu óc của con không tỉnh táo, cho nên nói nhầm.” Khưu Tiểu Ngư muốn giải thích một chút.
“Không sao, khi đi ra ngoài dùng tên giả rất bình thường.” Trái lại Tân Hương Lan lý giải an ủi Khưu Tiểu Ngư.
“Không… Sau này con tên Khưu Tiểu Ngư đi, sau này nhà chúng ta cũng đổi sang họ Khưu.”
Người ℓàm chủ trong nhà bọn họ không phải Tân Hương Lan sao?
Vì thế mọi người đều nhìn về phía Tân Hương Lan, Tân Hương Lan có chút xấu hổ buồn bực trừng Vương Nhị Ngưu một cái.
Không phải ℓà đang hồ nháo sao?
Nếu chuyện này truyền ra, nói nhà bọn họ vì Khưu Tiểu Ngư mà sửa họ, chuyện này đúng ℓà đại bất hiếu, hơn nữa Khưu Tiểu Ngư cũng không có thanh danh tốt.
“Nương tử, ta đã quyết định.” Vương Nhị Ngưu thì vẻ mặt kiên định.





Bạn cần đăng nhập để bình luận