Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 340: Mang Thai Phải Làm Vận Động



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Bởi vì khi đó hắn ta đã chết, thực ra nói ra hắn ta chết còn hơi muộn, chẳng qua không biết vì sao, hình như Khưu Tiểu Ngư tới thế giới này sớm hơn hắn ta.
Loại chuyện xuyên qua thời không này đúng ℓà không xem thời gian.
Nói không chừng chết sau bọn họ, đi vào thế giới này sẽ sớm hơn.
“Được rồi, ta cho! Nhưng ℓão đại không định cho ta ít bồi thường gì sao?” Diệp Lăng Vân không cam ℓòng.
“Đúng rồi, có chuyện hỏi muội.” Tiêu Mộc Trạch nói.
“Chuyện gì?”
“Muội có thuốc tốt dùng để thụ thai không?” Khi hỏi những lời này Tiêu Mộc Trạch hơi ngượng ngùng.Đây đã là cực hạn nàng có thể lấy ra, phải để lại ít điểm cho mình.
“Tiểu Ngư, ngày mai ta phải đi!” Trong mắt Tiêu Mộc Trạch hiện lên không nỡ, chủ yếu là lo lắng không ở bên Khưu Tiểu Ngư, sợ trong mắt nàng có nam nhân khác.
“Ừm, ta có rảnh sẽ đến thăm huynh.” Thật ra Khưu Tiểu Ngư không có nhiều không nỡ, bởi vì như lời nàng nói, Khưu Tiểu Ngư sẽ đi thăm hắn, huống chi hai người còn có máy truyền tin, có thể gọi video call bất cứ lúc nào.Đôi mắt Diệp Lăng Vân sáng rực lên: “Cảm ơn lão đại? Hửm? Ván trượt phi hành đã không còn vấn đề gì sao?”
Kế tiếp Lại Tư luôn đắm chìm vào trong nghiên cứu, Diệp Lăng Vân dẫm lên ván trượt phi hành lượn lờ khắp nơi.
Tiêu Mộc Trạch cũng phải đi rồi, bởi vì có không gian, Khưu Tiểu Ngư dùng điểm đổi không ít hạt giống sản lượng cao cho Tiêu Mộc Trạch, có lẽ có thể gieo trồng mấy ngàn mẫu đất.“Hửm? Người nào không mang thai được sao?” Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ.
“Ừm, hoàng tẩu của ta, thành thân đã nhiều năm, hiện giờ còn chưa có con nối dõi.” Tiêu Mộc Trạch nói.
Thực ra hắn cũng không hiểu việc này lắm, chỉ biết Tiêu Mộc Yến còn chưa có nhi tử, không biết thực ra hoàng hậu từng sảy thai mà thương tổn cơ thể.“Nói không chừng không phải tẩu tử của huynh có vấn đề, là ca huynh có vấn đề. Còn nữa, hai người phải làm vận động mới có thể có.” Khưu Tiểu Ngư nói với vẻ mặt nhẹ nhàng, Tiêu Mộc Trạch thì đỏ bừng mặt.
Tuy sớm đã quen với cách nói chuyện của Khưu Tiểu Ngư, nhưng đối với loại chuyện này, một đại nam nhân như hắn vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
“Có lẽ ca ta không có vấn đề gì, phi tần khác có thai, chẳng qua hiện giờ chưa có nhi tử.” Tiêu Mộc Trạch nói.“Ngươi muốn bồi thường gì?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Lão đại nhìn rồi cho đi, ta không kén chọn.” Diệp Lăng Vân nói.
“Cho ngươi dùng ván trượt phi hành một tháng!”
“Ồ, sinh nam sinh nữ thì ta không quyết định được, nhưng mà không sinh được hẳn ℓà cơ thể có vấn đề, điều dưỡng một chút sẽ tốt hơn.” Khưu Tiểu Ngư nói rất đơn giản, nhưng không biết ở cổ đại có bao nhiêu nữ nhân bối rối vì vấn đề này.
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư hơi nhếch ℓên nói: “Ta còn tưởng huynh sẽ bảo ta đi chữa bệnh cho nàng ta.”
Dù sao cũng ℓà hoàng hậu, ngoại trừ tình huống đặc biệt ra, bình thường đều sẽ không rời khỏi hoàng cung.
Trong tình huống thông thường chắc chắn sẽ bảo đại phu đến hoàng cung chữa bệnh cho hoàng hậu.
Nếu nhanh mà nói, chữa trị xong buổi tối có thể trở về thôn Khưu gia.





Bạn cần đăng nhập để bình luận