Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 514: Nơi Đó Không Giống Nơi Người Thường Ở



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Thông qua dò hỏi Khưu Tiểu Ngư xác định hộ nhân gia dọn đi có ℓiên quan tới Tiêu Lạc Vân.
Khưu Tiểu Ngư thậm chí còn hỏi thăm vị trí của thôn trang kia, tự mình tới đó xem, nơi đó khrông giống nơi người thường ở.
Tuy người ở nơi đó rời đi nhưng vẫn còn nhân thủ, mỗi ngày quét dọn vệ sinh.
Nhưng mà mấy ngày hôm trước thế tử của Tiêu vương phủ vốn hôn mê bất tỉnh đột nhiên tỉnh ℓại, ℓúc này bọn họ mới vội vàng rời đi.
“Tiểu Ngư trở về rồi à.”
“A tỷ, tỷ đi đâu thế, sao bây giờ mới trở về?” Vương Xuân Nha mím môi hỏi.
“Đi tìm người, nhưng mà không tìm được.”“Là đi tìm sư phụ con sao?” Hiện giờ Tân Hương Lan nói chuyện với Khưu Tiểu Ngư luôn rất cẩn thận, thực ra Khưu Tiểu Ngư cũng không quen lắm.
“Ừm… Xem như là sư huynh của ta đi.” Khưu Tiểu Ngư nói, im lặng một lát rồi nói: “Đúng rồi nương, các ngươi muốn ở trong thành hay là ở trong thị trấn?”
“Sao thế?” Tuy Tân Hương Lan đoán được Khưu Tiểu Ngư tính toán tìm một chỗ dàn xếp, nhưng vẫn hỏi ra.“Nhất định phải đi ư? Nơi như kinh thành, tiểu dân chúng như chúng ta e rằng không sống nổi.” Giọng nói của Tân Hương Lan hơi hoảng loạn.
Khưu Tiểu Ngư cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là Tân Hương Lan sợ đến thành phố lớn xa lạ.
“Cũng không nhất thiết nhất định phải đi, nếu các ngươi không muốn đi, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi xong thì đi tìm người.”Khưu Tiểu Ngư nghe tới đây, trong lòng có chút hoài nghi Tiêu Lạc Trạch kia có phải người nàng muốn tìm hay không, nhưng mà kinh thành là thành thị phồn hoa nhất Nam Triều, cộng thêm cho dù đi vẫn khó có khả năng tìm được hắn.
Huống chi Khưu Tiểu Ngư còn chưa chắc có phải hắn hay không, cho nên không chuẩn bị chu toàn, thì sẽ không tùy tiện tới cửa.
Hiện giờ Khưu Tiểu Ngư chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, đến lúc đó tìm tới cửa có thể gặp được người hay không thì khó nói, nhỡ đâu bị đánh ra thì xong đời.“Bởi vì ta nhất định phải tìm được sư huynh của ta, có khả năng phải đến kinh thành.” Chủ yếu là dẫn cả nhà tới kinh thành sẽ tương đối phiền phức, tuy mình có tính toán nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của bọn họ.
Nếu bọn họ nguyện ý đi, vậy thì nghĩ cách.
Tân Hương Lan nghe Khưu Tiểu Ngư nói muốn đến kinh thành, đôi mắt co rụt theo bản năng, trên mặt hiện lên khác thường.Tuy đời trước có năng lực nghịch thiên, nhưng hiện giờ nàng cũng tự mình hiểu lấy, trước khi hiểu rõ giá trị võ lực ở thế giới này, Khưu Tiểu Ngư vẫn tương đối cẩn thận.
Nhưng mà thanh lam trên người nàng hơi phiền phức, Khưu Tiểu Ngư có thể cảm nhận được, khi thanh lam đầy, Khưu Tiểu Ngư đánh nắm đấm ra có thể đạt tới trên 5000 cân.
Nhưng mà khi thanh lam đầy thật sự quá ít, cho dù thường ngày không làm gì, cũng sẽ tiêu hao chút ít.Khưu Tiểu Ngư ở trong rừng mấy ngày, thanh lam chỉ từng đầy một lần mà thôi, hơn nữa thời gian đầy không nhanh, rất nhanh đã giảm xuống 99%.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư không biết khi thanh lam đầy, dốc toàn lực đánh ra một quyền sẽ tiêu hao bao nhiêu.
Những chuyện này cần chậm rãi mày mò, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, nếu không mấy trăm lượng bạc trong tay nàng ăn không bao lâu là hết.
“Khưu Tiểu Ngư tìm được người xong còn trở về không?” Tân Hương Lan vội vàng hỏi.
Khưu Tiểu Ngư nhìn thoáng Tân Hương Lan, sau đó ℓại nhìn thoáng qua Vương Xuân Nha thân mật gần như treo trên người nàng, nói:
“Các ngươi ở nơi nào, nhà của ta ở đó, cho dù đến đâu cũng sẽ trở về.”
Đương nhiên ℓà có người nhà tốt hơn ℓà không có người nhà, sau khi Khưu Tiểu Ngư quyết định dẫn theo bọn họ, đã coi bọn họ thành trách nhiệm của nàng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận