Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 309: Cô Nãi Nãi Tha Mạng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Rõ ràng ℓà cao thủ hạng nhất, kết quả ở trong tay Khưu Tiểu Ngư vậy mà chưa đến ba chiêu đã ngã.
Còn ℓà ℓoại ngã xuống thì không dậy nổi, không phải hôn mê chính ℓà trọng thương.
“Mấy người các ngươi, dẫn ta đến hang ổ thổ phỉ của các ngươi, còn có những người này, mang theo toàn bộ cho ta.”
“Cầu xin ngươi tha cho ta đi, ta trên có mẹ già 80 tuổi, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn… Ô ô ô…”
“Hỏi ngươi chút chuyện, cho dù muốn giết các ngươi cũng không phải hiện giờ.”
Râu xồm: Còn không bằng hiện giờ giết luôn.
“Nữ hiệp muốn hỏi chuyện gì? Nếu biết ta tuyệt đối sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời.” Râu xồm mấp máy môi nói.…
Vừa nhìn giống như là đám thổ phỉ đứng đắn, gặp phải thanh tra lập tức xin tha.
Đâu giống vừa rồi tấn công Khưu Tiểu Ngư, người ta là mưu tài, bọn họ chỉ là sát hại tính mạng.“Ta không nói các ngươi đả thương người, huống chi các ngươi không trả lời câu hỏi của ta, xin tha cái gì?” Xem ra chuyện này có chút không đơn giản, Khưu Tiểu Ngư có chút hưng phấn, có thể khám phá ra được ít âm mưu quỷ kế.
“Bọn ta không thể nói, nói nhất định sẽ chết.” Râu xồm khóc to.
“Làm giống như hiện giờ các ngươi không nói thì không phải chết không bằng.” Khưu Tiểu Ngư lạnh nhạt xoay dao găm trong tay, đột nhiên một sợi tóc của Khưu Tiểu Ngư không cẩn thận rơi xuống, lập tức bị dao găm tước thành hai đoạn.“Còn rất có văn hóa. Ta hỏi ngươi, mấy cao thủ kia hẳn là không phải người của hang ổ các ngươi đúng không.” Tuy Khưu Tiểu Ngư dùng câu nghi vấn, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Râu xồm lập tức cúi đầu câm miệng, hắn ta không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư sẽ hỏi như vậy.
“Sao thế, ngươi câm à?” Khưu Tiểu Ngư lạnh giọng nói.“Ngươi, không sai, chính là ngươi râu xồm, lại đây.” Khưu Tiểu Ngư ngoắc ngón tay, thổ phỉ râu xồm kia run lẩy bẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhưng không thể không đi tới.
Đây đâu giống cô nương gia, quả thực chính là ác ma.
“Nữ hiệp, ta thật sự không dám nữa, cầu xin ngươi tha cho ta đi.” Râu xồm kia run rẩy hai chân, vẻ mặt đưa đám.Khưu Tiểu Ngư cảm thấy làm nhiệm vụ, vẫn nên tìm nơi thích hợp, ví dụ như hang ổ thổ phỉ gì đó.
Ở thôn Khưu gia không thích hợp làm loại chuyện này.
Huống chi Khưu Tiểu Ngư cũng đói, chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, không phải hang thổ phỉ là nơi thích hợp nhất sao.Râu xồm run lên, đám thổ phỉ nâng người dậy cũng vội vàng cúi đầu, cả đám nhát gan như chim cút, sợ Khưu Tiểu Ngư hỏi tới bọn họ.
“Xem ra không muốn phối hợp.” Không biết trong tay Khưu Tiểu Ngư xuất hiện con dao găm từ lúc nào, chơi quay dao.
“Rầm…” Râu xồm đột nhiên quỳ xuống, khóc nước mũi giàn giụa: “Nữ hiệp, người tạm tha cho bọn ta đi, bọn ta thật sự chỉ là thổ phỉ bình thường, thật sự không sống nổi nữa mới cướp bóc đám phú thương qua đường, chưa từng có ý nghĩ hại người.”
Cảnh tượng này vừa vặn xuất hiện trước mắt râu xồm, râu xồm cảm thấy may mắn bàng quang của mình không có nước tiểu, nếu không hắn ta thật sự bị dọa tiểu ra.
Râu xồm đang chuẩn bị đứng dậy nghe thấy những ℓời này đầu gối ℓại mềm nhũn, ℓại quỳ trên mặt đất.
“Nữ hiệp à, cô nãi nãi à, người đừng bức bọn ta, bọn ta thật sự ℓà dân ℓương thiện mà.” Râu xồm khóc nước mũi giàn giụa, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.
“Được rồi, nếu thật sự không thương tổn người ta mà nói, có thể tha cho các ngươi một mạng.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Nữ hiệp có thể đảm bảo tính mạng của bọn ta sao?” Râu xồm kia hỏi với vẻ mong đợi.
“Chỉ cần các ngươi không ℓàm chuyện phạm pháp, đương nhiên cướp bóc cũng coi như phạm pháp.”
Râu xồm: Cho nên bọn ta nói hay không nói? Cuối cùng có thể sống hay không thì cho một câu trả ℓời chính xác chứ!





Bạn cần đăng nhập để bình luận