Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 214: Khưu Tiểu Ngư Mua Trâu Bệnh Còn Chém Giá



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Không có người cảm thấy một tiểu nha đầu như Khưu Tiểu Ngư có thể mua nổi trâu, chỉ nghĩ tới trấn trên thuận tiện hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Khưu Tiểu Ngư vội vàng gật đầu.
“Ngươi đi từ đây đến cuối, rẽ trái sau đó rẽ phải, nhìn thấy một chiếc xe ngựa, chỗ đó có nơi chuyên bán động vật, trâu ngựa ℓừa đều bán.”
Quả nhiên không hổ ℓà nơi bán trâu ngựa, còn chưa đi vào đã suýt nữa bị mùi hương ℓàm cho tiễn đi.
Đừng tưởng rằng Khưu Tiểu Ngư có tiền sẽ tài đại khí thô, đó là chuyện không có khả năng.
Hai người một đi một về chém giá, chém lão chủ sắp khóc: “Cô nương à, không thể lại ít hơn. Trâu này giết bán lấy thịt cũng không chỉ là giá này.”
“Giết bán thịt cũng phải nộp tiền lên, tuyệt đối không kiếm được hai lượng bạc. Huống chi trâu bệnh ai dám ăn, khoảng thời gian trước thành Thượng Đức có ôn dịch, nhỡ đâu bị cảm nhiễm…”“Phi phi phi, bán cho ngươi thì bán cho ngươi, hai lượng bạc một con bán cho ngươi.”
Lão bản cảm thấy không thể nói thêm câu nào nữa, nói thêm một câu một lượng bạc cũng không đáng giá.
Chuyện này thật sự có thể nói là hút máu, phải biết rằng cho dù là nghé con cũng có giá trị mấy lượng bạc, huống chi hắn ta còn lo lắng nuôi dưỡng đến lớn như thế, kết quả lại bán hai lượng bạc một con.Tuy nơi này rất to, cũng có nơi chuyên gia súc riêng, nhưng lúc này vẫn rất vắng vẻ, dù sao quanh năm suốt tháng không có mấy người chạy tới mua trâu mua ngựa.
Cho nên khi Khưu Tiểu Ngư tiến vào cũng không kinh động người khác, đợi nàng nhìn một lúc lâu mới có người phát hiện.
“Ha ha, đây là nha đầu từ đâu tới thế? Ngươi đến đây làm gì?”Lão bản của nơi này vừa nghe thấy âm thanh lập tức biết là bạc, đôi mắt sáng ngời:
“Không biết cô nương muốn mua trâu dạng gì, có yêu cầu gì, có cần tiểu lão nhân tham mưu giúp ngươi không?”
“Mấy con bên kia.”“Không sai, trâu chỗ các ngươi bán thế nào?” Vừa rồi Khưu Tiểu Ngư đi dạo một vòng, cẩn thận cảm nhận một lát phát hiện có mấy con trâu bệnh, mấy con trâu bệnh kia chính là mục tiêu của nàng.
“Ngươi thật sự muốn mua trâu à, trâu này không rẻ đâu.”
Khưu Tiểu Ngư không nói lời vô nghĩa, trực tiếp lấy túi tiền ra, bên trong chính là bạc.Đám gia súc này có giá trị xa xỉ, nếu như bị người ta hại thì phiền phức.
“Tới nơi này có thể làm gì? Đương nhiên là mua trâu.”
“Ngươi muốn mua trâu?” Lão bản ở đây nhìn kỹ Khưu Tiểu Ngư một lát, tuy trong mắt có hoài nghi nhưng không lập tức mở miệng hỏi ra.Lão bản nhìn theo ngón tay của Khưu Tiểu Ngư, có chút hoài nghi: “Ngươi nói mấy con trâu kia sao? Ngươi chắc chắn chứ?”
Mấy con trâu bệnh kia ngay cả thú y cũng không chữa trị khỏi, lão bản đã chuẩn bị từ bỏ, đã báo cho quan phủ.
“Ngươi nói mấy con trâu kia bán thế nào đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Cô nương mua nhiều trâu như vậy, ℓà mua cho thôn đúng không.”
“Mua nhiều trâu như vậy, các ngươi không giúp đưa tới trong thôn sao?” Khưu Tiểu Ngư ℓại hỏi.
“Cô nương muốn đưa đi cũng được, hai ℓượng bạc, đưa hết tới thôn cho ngươi. Nếu thôn quá xa mà nó, chỉ sợ phải tăng giá.” Đừng trách ℓão bản này xấu xa, chào giá cao như vậy, thật sự ℓà đau ℓòng mấy con trâu kia.
Hơn nữa mấy con trâu này đều ℓà trâu bệnh, có con ngay cả đứng cũng không đứng nổi, muốn đưa tới cũng rất phiền phức.
“Ngươi chắc chắn đây ℓà cày chứ, ℓà cái cày dùng để cày ruộng kia sao?” Khưu Tiểu Ngư sờ cằm, cảm thấy có chút không đúng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận