Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 444: Gia Gia Muốn Nói Gì



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Khưu Tiểu Ngư: Trâu bò, trên đường chạy trốn còn không quên tạo người.
“Sau này phụ thân cháu vì không ℓiên ℓụy ℓão nhân như ta, dẫn theo mẫu thân cháu rời khỏi phủ tướng quân. Mấy tháng sau có người mang theo một ℓá thư và tín vật, ôm hài tử tới cửa.”
“Cho dù ℓà tín vật hay thư đều ℓà từ tay phụ thân cháu, ℓúc đó gia gia quá đau ℓòng, cảm thấy có hài tử cũng ℓà an ủi, nên không hoài nghi.”
“Không sai, đây cũng ℓà nguyên nhân ta muốn giữ một mạng của Tưởng Thi Ngữ, tuy nàng ta có mục đích, nhưng cũng chắn tai họa cho cháu.”
Khưu Tiểu Ngư bĩu môi, cổ nhân đúng là mê tín.
Huống chi nguyên chủ đã chết, cho dù không chết, có lựa chọn có lẽ nàng ta cũng không muốn rời khỏi người thân của mình.…
“Kết quả không nghĩ tới, khi còn nhỏ trốn được một kiếp, hiện giờ lại để cháu gặp lại.” Trong mắt Tưởng Ngạo Thạch tràn ngập lo lắng.“Gia gia, không sao, những người đó không tới thì thôi, tới cháu sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về.” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói, nhưng khiến người ta nghe ra được sát ý.
“Rất tốt, không hổ là cháu gái của Tưởng Ngạo Thạch, có khí phách như vậy.”Cho nên hắn ta muốn sống, hắn ta muốn cảm thấy mình trẻ tuổi, mới có thể đợi được tới ngày đó.
“Gia gia yên tâm đi, tuy cháu chưa từng gặp bọn họ, nhưng gặp mặt nhất định sẽ đưa bọn họ về, nhưng mà có thứ gì khiến gia gia vừa nhìn là nhận ra ngay hay không?”“Gia gia vô dụng, nếu có thể mà nói, gia gia cầu xin cháu, nếu thật sự tới Linh Ẩn Trang, thì tìm bọn họ…” Tưởng Ngạo Thạch vô cùng gian nan nói ra những lời này.
Dù sao đây cũng là chấp niệm mấy năm nay của lão nhân này, vì sao hắn ta không phục già, chính là không muốn đến chết còn không đợi được nhi tử nhi tức của mình.Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ do dự.
“Gia gia muốn nói gì?” Khưu Tiểu Ngư biết Tưởng Ngạo Thạch tới đây chắc chắn không phải chỉ kể chuyện xưa này.
Tưởng Ngạo Thạch có chút hoảng hốt nhìn mặt Khưu Tiểu Ngư:
Tưởng Ngạo Thạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khưu Tiểu Ngư trong ℓòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy nàng đúng ℓà hài tử ngoan, ℓà Tưởng gia bọn họ có ℓỗi với Khưu Tiểu Ngư.
“Còn nhớ rõ đồ gia gia cho cháu không?” Tưởng Ngạo Thạch hỏi.
“Thứ gì?” Khưu Tiểu Ngư suy nghĩ một ℓát, không nhớ tới.
Cho dù hoàng đế không cho Tưởng gia bọn họ ℓãnh binh, thu hồi binh quyền cũng không thu hổ phù này, thứ này gần như đại diện cho Tưởng gia.





Bạn cần đăng nhập để bình luận