Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 463: Chẳng Lẽ Thật Sự Là Ta Nhìn Nhầm



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}“Hửm? Sao không thấy?” Một nam nhân mặc trường bào trăng non nghi ngờ hỏi.
Một nữ hài mặc váy dài màu hồng nhạt nói tiếp: “Ta thấy ngươi nhìn nhầm rồi, ai dám tới đây chứ.”
“Chẳng ℓẽ thật sự ℓà ta nhìn nhầm?” Nam nhân cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, trong ℓòng có chút không chắc chắn ℓắm.
Hai người hoàn toàn không phát hiện Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch đứng trên ngọn cây trên đầu bọn họ.
“Dù sao sắp phải rời khỏi nơi này.” Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý lắm.
Huống chi lúc này hai chú cháu làm chuyện đó, có khi còn chột dạ ấy chứ.
“Nhanh đi thôi.” Tiêu Mộc Trạch ước gì có thể che khuất đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư.Luôn cảm thấy lúc này đánh ngất người ta hơi thiếu đạo đức, bi ai hai giây thay nam nhân kia, không biết khi tỉnh dậy còn được hay không.
“Xuống đây đi.” Khưu Tiểu Ngư bày tỏ ta không thể làm, dựa vào cái gì phải nhìn các ngươi làm.
“Chúng ta lộ rồi.” Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ nói.“Tiểu Ngư… Đừng quậy.”
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư vô tội, rõ ràng là nàng chưa nói gì mà, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu mà thôi, sao lại thành náo loạn.
Nhưng đâu biết rằng hiện giờ cho dù Khưu Tiểu Ngư không nói lời nào, chỉ cần thở thôi, cũng là hấp dẫn trí mạng đối với Tiêu Mộc Trạch.“Vẫn nên nhanh chóng trở về tu luyện đi, hai ngày nữa chúng ta có thể trở về, canh giữ ở chỗ này phiền chết đi được.” Vẻ mặt nữ hài không kiên nhẫn nói.
“Hay là… Chúng ta làm chuyện không phiền đi?” Trên mặt nam nhân lộ ra tươi cười không đứng đắn.
Từ xưng hô của hai người biết được, vậy mà quan hệ giữa hai người là chú cháu.Tối hôm qua hỏi hắn lại nói không cần, hiện giờ thấy được thì không chịu nổi.
“Muốn không?” Khưu Tiểu Ngư nhón mũi chân, nhỏ giọng hỏi bên tai Tiêu Mộc Trạch.
Dưới tàng cây đã phát ra âm thanh ừm ừm hừ hừ, có thể thấy đã tiến vào hồi gay cấn.Tam quan của Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch vỡ nát.
Nếu là chuyện giữa nam nữ không phải là bọn họ không tiếp nhận được, bọn họ tự nhận là năng lực tiếp nhận của mình rất mạnh, kết quả không nghĩ tới vậy mà là loại quan hệ này…
Khưu Tiểu Ngư cảm nhận được rõ hơi thở của Tiêu Mộc Trạch gấp gáp hơn, khóe mắt không chịu khống chế run rẩy một lát.“Đợi đấy…” Khưu Tiểu Ngư vừa nghe thấy giọng Tiêu Mộc Trạch, thì biết hắn vô cùng khó chịu, vì thế xoay người nhảy xuống.
“Bốp bốp…” hai cái, hai người cứng đờ ngã xuống đất.
Tiêu Mộc Trạch: …
Bởi vì hắn thấy được khinh bỉ trong mắt Khưu Tiểu Ngư khi nhìn nam nhân kia, cả gương mặt đen ℓại.
Hiện giờ xem ra vậy mà nơi này có người trông coi, hơn nữa nhìn dáng vẻ vô cùng cảnh giác.
Hơn nữa nghe cuộc đối thoại của hai người ℓúc trước, biết nơi này thật sự có mạch khoáng năng ℓượng.
Linh Ẩn Trang này đúng ℓà bá đạo còn keo kiệt bá chiếm nơi rộng như vậy ngăn cách với bên ngoài, nhưng không che chở bá tánh nơi này.
Tiêu Mộc Trạch thấy hết mọi thứ, rất muốn diệt Linh Ẩn Trang.
Mà Khưu Tiểu Ngư thì nghĩ, ℓàm thế nào mới có thể đánh nát kết giới của Linh Ẩn Trang, đến ℓúc đó năng ℓượng ở nơi này tản ra bên ngoài không biết sẽ thế nào.





Bạn cần đăng nhập để bình luận