Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 241: Nổ Chết



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Bùm…”
Tia sáng rực rỡ lóa mắt xuất hiện, thực sự rất sáng!
Khưu Văn Vũr che kín đầu mình, thậm chí cảm nhận được mặt đất rung động.
Nếu không có một ít bột phấn nhỏ vụn trên đất nói cho Khưu Văn Vũ những người đó thực sự bị nổ nát, chỉ sợ hắn ta còn nghĩ đám người đó đã chạy mất.
“Vì sao?” Khưu Văn Vũ kinh ngạc.
Không nghĩ tới bá tánh đều biết phủ Chiến Vương thiếu nợ.“Sức mạnh thật đáng sợ.” Khưu Văn Vũ lẩm bẩm một câu.
Khưu Tiểu Ngư đúng là không phải Khưu Tiểu Ngư.Không phải không có người biết phủ Chiến Vương, mà là ngựa mất, tìm một chỗ ăn no rửa mặt thay y phục xong, lúc này mới lại đi thuê xe ngựa.
Thành Vân Yên không hổ là hoàng đô, đánh xe ngựa cả ngày mới tới cửa phủ Chiến Vương.Thứ này nhất định phải đặt bên người mới được, tốt nhất là có thể đặt bên người, còn không bị người ta phát hiện.
Ví dụ như hắn ta gặp phải loại chuyện như hôm nay, bị người ta bắt cũng không lục soát ra được.Nơi này xảy ra tiếng vang rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của người khác, lúc này Khưu Văn Vũ đã rời đi.
Lúc này hắn ta không dám cho quả cầu năng lượng vào trong y phục nữa.Khưu Văn Vũ đột nhiên khát vọng biết võ công, nếu biết võ công nói không chừng đã không không có sức phản kháng như vậy.
Tốn một ngày mới tìm được phủ Chiến Vương của Tiêu Mộc Trạch.“Tiểu ca là tới phủ Chiến Vương đòi nợ sao? Ta khuyên huynh nên từ bỏ đi.”
Đừng nhìn hắn ta chỉ là xa phu đánh xe ngựa, hắn ta còn biết không ít chuyện.
“Tuy gần đây vương phủ có một khoản tiền lớn, nhưng không định trả tiền.” Vẻ mặt xa phu kia thần bí nói, nhưng mà nói rất nhỏ.
“Đa tạ đã báo.” Khưu Văn Vũ nhảy xuống xe ngựa.
Đợi Khưu Văn Vũ móc lệnh bài gỗ đại diện cho thân phận Tiêu Mộc Trạch, tướng sĩ thủ vệ kia lập tức thay đổi sắc mặt.
“Vương gia bọn ta không ở nhà, công tử, vẫn nên lần sau đến đi.”
“Ta không phải tới cửa đòi nợ, làm phiền thị vệ đại ca đi thông báo một tiếng, nói Khưu Văn Vũ ca ca của Khưu Tiểu Ngư tới cửa thăm hỏi.”
Khưu Văn Vũ cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì thanh danh của hắn ta không vang bằng Khưu Tiểu Ngư, cho nên chỉ có thể nói như vậy.
Quả nhiên thị vệ kia nghe thấy tên Khưu Tiểu Ngư, sắc mặt lập tức thay đổi.
Biết được Khưu Văn Vũ tìm tới, còn tưởng là bên Khưu Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì, vội vàng bảo người đi vào.
Khưu Văn Vũ vốn không định vừa đến thành Vân Yên là tới tìm Tiêu Mộc Trạch, không muốn đưa máy truyền tin cho hắn sớm như thế.
Nhưng không nghĩ rằng còn chưa vào thành Huyền Đình đã rời đi, vừa mới vào thành lại bị người ta bắt, nếu không có quả cầu năng lượng của Khưu Tiểu Ngư, có khả năng hắn ta đã chết.
Cho nên vẫn nhanh dựa theo lời Khưu Tiểu Ngư nói, đưa máy truyền tin tới cho Tiêu Mộc Trạch trước.





Bạn cần đăng nhập để bình luận