Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 575: Vừa Trở Về Đã Trúng Độc



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Đợi ba thái y kia đi ra ngoài, hoàng đế mới nói chuyện với ℓão thái giám kia.
“Thừa Đức à, ngươi nói xem huynh đệ tốt kia của ta có tìm được tử ℓiên hay không?”
“Bệ hạ, vậy tử ℓiên kia thật sự có thể nghịch thiên sửa mệnh ư?”

Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ: “Ngấy muốn chết.”
“Ha ha…” Ngấy thì ngấy đi, dù sao đời này hắn chỉ ngấy với mình nàng.
Tuy mở miệng nói ghét bỏ, nhưng tay vẫn ôm lấy cổ hắn.
“Chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Khưu Tiểu Ngư nói.“Được rồi.” Khưu Tiểu Ngư hôn chụt một cái lên mặt Tiêu Lạc Trạch.
“Tiểu Ngư.” Tiêu Lạc Trạch gọi một tiếng.
“Hửm?”
“Hiện giờ chúng ta không phải nằm mơ đúng không?”Loại chuyện xuyên qua mấy lần này, Tiêu Lạc Trạch đã có chút không xác định được thật giả.
“Ừm, thật, cho dù không phải thật, chúng ta cũng phải khiến nó thành thật.” Khưu Tiểu Ngư chính là nhìn thoáng như vậy.
Tiêu Lạc Trạch đột nhiên cảm thấy mình hơi làm kiêu.
Nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư có được lại mất đi, còn không đa sầu đa cảm, thấp thỏm lo âu như hắn.Trong vương phủ.
Khưu Tiểu Ngư đợi người rời đi xong mới nói: “Lại có chuyện phiền phức gì sao?”
“Chúng ta là phàm nhân, chắc chắn vẫn sẽ có phiền phức.” Vẻ mặt Tiêu Lạc Trạch vô tội.
Nhưng mà hiện giờ hắn còn chưa khỏi, không thích hợp để vị trên kia biết, tránh cho chó cùng rứt giậu, bọn họ ứng phó cũng là chuyện phiền phức.Khưu Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Ta không thích.”
Khưu Tiểu Ngư vẫn thích cuộc sống tự do tự tại, dù sao chỉ cần có ăn là được, nằm yên làm cá mặn là tốt nhất.
Không muốn bị cuốn vào trong tranh đấu hoàng quyền này chút nào, nhưng mà xuất thân của Tiêu Lạc Trạch rõ ràng không cho phép, hơn nữa đời này của hắn không giống với đời trước.
Tuy cũng là vương gia, nhưng dù sao cũng có quan hệ tốt với hoàng đế, ít nhất sẽ không bị nghi kỵ như vậy, hiện giờ chỉ sợ cả ngày phải gặp đủ loại ám sát.Khưu Tiểu Ngư nghĩ thôi cũng cảm thấy bực bội.
“Không sao, ta sẽ giải quyết tốt chuyện này.” Tiêu Lạc Trạch vươn tay kéo Khưu Tiểu Ngư, Khưu Tiểu Ngư ngã ngồi lên đùi hắn.
“Không đau sao?” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày.
“Không đau, nhớ muội.”Tìm được nam nhân nhà mình, cuối cùng cũng an tâm.
Sáng sớm hôm sau Khưu Tiểu Ngư tỉnh dậy từ sớm, tỉnh từ trong lòng người nào đó.
“Hôm nay huynh cũng đi sao?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Ừm, đi.” Mười lăm phút cũng không muốn tách ra với Khưu Tiểu Ngư.
Mà hắn có được quá nhiều, không gian của Khưu Tiểu Ngư không còn, nhưng hắn vẫn còn.
“Nghĩ cái gì thế, không dậy nổi sao? Lát nữa còn phải đi xem nhà, sau đó đi đón phụ mẫu của ta nữa.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Đối với việc tiếp nhận phụ mẫu của người khác, Khưu Tiểu Ngư đã quen.
Dùng cơ thể của người ta, phải có trách nhiệm với người ta.
Còn cho người khác cơ hội thương tổn mình.
Tiêu Lạc Trạch chậm rãi quen như vậy, hơn nữa chẳng những quen mỗi ngày người hầu hạ, còn quen người hầu hạ, người hầu hạ này chính ℓà Khưu Tiểu Ngư, chẳng qua Khưu Tiểu Ngư không vui.
Đợi người khác tới giúp nàng mặc y phục, đâu nhanh bằng tự nàng mặc.
Tiêu Lạc Trạch đã ngầm mua nhà ở gần nhà bọn họ.
Nghĩ tới nếu sau này Khưu Tiểu Ngư không thích ở vương phủ mà nói, hắn sẽ trở về với nàng.
Còn không gặp phụ mẫu, không phải còn có đệ đệ ngốc ư?





Bạn cần đăng nhập để bình luận