Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 509: Vậy Phải Đợi Bao Lâu



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}“Vậy phải đợi bao ℓâu?” Khưu Tiểu Ngư hỏi, nàng muốn chắc chắn chưởng quầy này không phải cố ý kéo dài thời gian.
“Lập tức trở về ngay.” Chủ yếu là không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư xử lý con hổ quá nhanh, dược đồng còn chưa mua đồ ăn trở về.
Chưởng quầy kia đang chuẩn bị lấy điểm tâm cho Khưu Tiểu Ngư lót dạ trước, kết quả phát hiện toàn bộ phòng bếp đều trống không, dư lại duy nhất có thể vào miệng là nước trà.
Mua nhiều đồ về như vậy, là định ăn nửa tháng sao?
Lão bản của cửa hàng vải là nữ nhân hơn 30 tuổi, thêu thùa rất tốt, chỉ nghe Khưu Tiểu Ngư hình dung như vậy, có thể khâu ra túi hai quai.
Nhưng mà cần ít thời gian, Khưu Tiểu Ngư nhìn một lát, trên người vô cùng bẩn thỉu, nàng quyết định tìm chỗ rửa mặt tắm rửa, thay y phục bình thường vào.
Có lẽ lão bản cửa hàng vải nhìn ra tình cảnh lúng túng của Khưu Tiểu Ngư, vì thế tốt bụng mở miệng.Trong đó có một tấm da sói, năm tấm da thỏ, một tấm da hồ ly.
Khưu Tiểu Ngư có y phục để mặc nên không cần bộ da này, cho nên bán cho lão bản cửa hàng vải.
Sau đó bảo lão bản của cửa hàng vải khâu túi có hai quay giúp nàng, khoác đồ trên lưng vẫn tiện hơn.Cuối cùng trợn mắt há miệng nhìn Khưu Tiểu Ngư ăn một bữa 30 lượng, chưởng quầy đột nhiên hơi hối hận đồng ý với Khưu Tiểu Ngư để nàng ăn no.
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư thỏa mãn cầm ngân phiếu của mình, mang theo thanh lam đạt tới đỉnh rời khỏi tiệm thuốc.
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, trên đường phố đã hoàn toàn náo nhiệt lên, nhìn đường phố người đến người đi, Khưu Tiểu Ngư đột nhiên hơi buồn bực, nàng tìm Tiêu Mộc Trạch kiểu gì đây?Nghĩ một lát Khưu Tiểu Ngư cảm thấy vẫn nên ra tay từ người tên Tiêu Lạc Vân này đi.
Đầu tiên là Khưu Tiểu Ngư đến cửa hàng vải trong thị trấn, mua hai bộ y phục tắm rửa.
Không nghĩ tới lão bản của cửa hàng vải vóc kia nhìn trúng bộ da trong tay Khưu Tiểu Ngư, bỏ 100 lượng bạc mua hết bộ da của nàng.“Nếu cô nương không chê mà nói, có thể tắm rửa chỗ tiểu phụ nhân, thay y phục.”
Khưu Tiểu Ngư nhìn thoáng qua đôi mắt của lão bản cửa hàng vải, sau đó gật đầu:
“Đa tạ lão bản.”Dị năng và không gian của nàng đều không có, nếu Tiêu Mộc Trạch cũng sống lại mà nói, có lẽ là sẽ giống với nàng.
Nghĩ tới đây Khưu Tiểu Ngư lại nghĩ tới Tiêu Lạc Vân, không biết Tiêu Mộc Trạch có còn giống tên như ban đầu hay không.
Chuyện này thật sự không chắc chắn, dù sao mình trọng sinh vào cơ thể họ Vương.
Lão bản cửa hàng vải sửng sốt một lát nói: “Nếu cô nương không chê mà nói, có thể gọi ta một tiếng Liễu đại tỷ.”
Sau đó Liễu Như Nguyệt dẫn Khưu Tiểu Ngư đến sân sau, bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm cho nàng.
Khưu Tiểu Ngư tắm khoảng ba xô nước, mới cảm thấy trên người sạch sẽ.
Tóc vì không đủ dinh dưỡng mà khô vàng không có cách nào chải thẳng, cho nên Khưu Tiểu Ngư mượn kéo cắt xoẹt xoẹt thành mái tóc ngắn.
“Tóc không chải được, cắt đi sẽ mọc dài lần nữa.” Khưu Tiểu Ngư không để ý.
“Tóc da trên người là đến từ đa nương, sao có thể cắt tóc như vậy.” Vẻ mặt bà tử kia kinh hãi.
“Đa nương ta không cần ta nữa.” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói, trên mặt không có biểu cảm gì, như đang trần thuật một chuyện.





Bạn cần đăng nhập để bình luận