Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 359: Xuất Phát, Xén Điểm Đi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Trước khi đi bọn họ phải đến trấn trên một chuyến, có ℓẽ khách điếm hiện đại hóa đã xây xong,r Khưu Tiểu Ngư chuẩn bị đi trang trí một ℓát, thanh ℓý bớt đồ trong không gian.
Thực ra có người ở không sao cả, Khưu Tiểu Ngư nhìn trúng vẫn ℓà tiệm ℓẩu ở tầng một.
Ít nhất phải đi nếm thử rốt cuộc có hương vị gì.
Quên nói khi mới qua tết, nhi tử của Hoàng Nhân Quý thành thân với Khưu Vũ, đây ℓà cọc hỉ sự đầu tiên của thôn Khưu gia sau khi chạy nạn tới đây an ổn.
Hơn nữa Hoàng Nhân Quý cũng không thiếu tiền, cho nên ℓàm rượu mừng rất to.
Trong ℓòng Khưu Tiểu Ngư thậm chí nghĩ, đợi sau này nàng kết hôn với Tiêu Mộc Trạch có phải cũng như thế hay không.
Đương nhiên ℓà Lại Tư cũng có suy nghĩ này, bọn họ cảm thấy phương thức kết hôn ở cổ đại rất kỳ ℓạ, nhưng bọn họ rất thích bầu không khí này.
Dựa theo cách làm của Khưu Tiểu Ngư, chắc chắn là hạ thẳng xuống cửa khách điếm nhà nàng, nhưng bị Lại Tư ngăn cản.
Cũng may bọn họ ra khỏi cánh rừng không lâu thì thấy được đường xi măng, hai người còn kinh ngạc một lát.
Đường xi măng này đi một đoạn có một tấm bia đá, có lẽ cách khoảng hai ba trăm mét xa, lập tức tấm bia đá cỡ một người, phía trên có khắc chữ.
Có một số chữ nhiều một nét, có chữ thì thiếu một nét.Lương thực thu hoạch Khưu Tiểu Ngư chắc chắn không có khả năng cho lương thực, nàng tình nguyện bỏ tiền, sau đó còn đồng ý dựa theo giá thị trường mua sắm lương thực bọn họ ăn không hết.
Đương nhiên là thôn trưởng trực tiếp từ chối Khưu Tiểu Ngư cho tiền lương, Khưu Tiểu Ngư cũng không nhiều lời với hắn ta, dù sao không phải đưa tiền trước, mà làm việc trước.
Đương nhiên là Diệp Lăng Vân cũng luyến tiếc ván trượt phi hành, nhưng ván trượt phi hành này nhiều nhất là hai người đứng, hắn ta muốn đi theo cũng không được.
Vì thế chỉ có thể không nỡ nhìn Khưu Tiểu Ngư và Lại Tư rời đi.Hiện giờ thôn dân thôn Khưu gia nhìn thấy ván trượt phi hành đã không cảm thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy thứ như vậy vô cùng sang quý, không phải thứ bọn họ có thể mua nổi.
Bởi vì Diệp Lăng Vân, trong thôn gần như lá gan lớn đều được Diệp Lăng Vân dẫn theo bay một vòng, thỏa mãn lòng tò mò của bọn họ, bọn họ cảm thấy đạp xe tương đối an toàn hơn.
Ở giữa không trung nhỡ đâu không cẩn thận rơi xuống, vậy thì sẽ ngã thành bánh nhân thịt.
Hai người đến trấn nhỏ trước, tìm một rừng cây không người hạ xuống, sau đó đi vào trấn nhỏ.
Có loại vui mừng, vui sướng, không khí náo nhiệt là khi ở mạt thế bọn họ không thấy được, cho nên ba người vui vẻ y như đứa bé.
Đặc biệt là Diệp Lăng Vân, đã sớm không còn là Diệp Lăng Vân cao cao tại thượng lúc trước, vô cùng bình dân đoạt kẹo với tiểu hài tử.
Bởi vì chuyện này suýt nữa bị phụ mẫu của đám hài tử này đuổi theo đánh.
Trong thôn kết thúc cày bừa vụ xuân, chuyện dư lại giao cho thôn trưởng, nhưng mà Khưu Tiểu Ngư không để bọn họ làm không công, trông coi hoa màu trong đất sẽ được nhận tiền lương.Hiện giờ bọn họ bỏ tiền làm đường, mỗi người đi con đường này đều biết là ai làm cho bọn họ đi được con đường tốt như vậy.
“Nhìn dáng vẻ này chúng ta không cần lo lắng đường sẽ khó đi.” Lại Tư nói.
Khưu Tiểu Ngư gật đầu, lấy hai chiếc xe đạp ra đạp tới khách điếm.
Chưa tới nửa tiếng đã tới trấn nhỏ, trấn nhỏ thay đổi quá lớn, tuy dân cư vẫn không nhiều lắm, nhưng tốt hơn lần trước Khưu Tiểu Ngư tới không ít.Sau khi xem xong bọn họ biết rõ, đường này là đám phú thương xây, mỗi đoạn đường từ một nhà bọn họ hoặc mấy nhà liên hợp quyên xây, cách làm lập bia đá ở ven đường là học Khưu Văn Vũ khắc tên Khưu Tiểu Ngư lên bia đá.
Nhưng mà đường này không thuộc về tư nhân, cho dù là đám phú thương bỏ tiền xây, nhưng vẫn thuộc về triều đình, bọn họ chỉ được thanh danh.
Nhưng đám phú hộ kia vô cùng vui sướng tiêu tiền mua thanh danh, dù sao có người nào không muốn thanh danh tốt?
Đám phú thương bọn họ thường xuyên bị người ta nói không phải gian trá thì không làm thương nhân, địa vị thấp hèn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận