Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 565: Cô Nương, Bọn Ta Có Lương Khô



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Hiệtn giờ bọn họ chỉ muốn cưỡi ngựa, không muốn ăn đồ ăn vặt.
“Thứ này có thể khiến các ngươi khôi phục.” Khưu Tiểu Ngư không giải thích nhiều, ném chor mỗi người hai miếng thịt rắn, như vậy đã vô cùng hào phóng.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư cảm nhận nội ℓực của hai người, cảm thấy hai miếng thịt rắn đủ cho bọn họ khôi phục.
Hai người ℓiếc nhau trong mắt hiện ℓên kinh ngạc vui mừng, trăm miệng một ℓời: “Thịt ℓinh xà!”
Còn đầy đủ hơn linh khí trong thịt tươi thế tử cho bọn họ.
Loại cảm giác nội lực đột nhiên được bổ sung hoàn chỉnh này, khiến Trương Võ và Lý Quỳ muốn rống to.
Có thịt rắn của Khưu Tiểu Ngư bổ sung nội lực, hai người dốc toàn lực dẫn đường phía trước, lúc này bọn họ đã không nghĩ tới vấn đề Khưu Tiểu Ngư có đuổi kịp hay không.
Bởi vì cho dù Khưu Tiểu Ngư chạy trên đất, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách với bọn họ, hoàn toàn chưa từng thay đổi.Chuyện này đả kích hai bọn họ, tốt xấu gì hai bọn họ cũng là cao thủ hậu thiên ngũ trọng, kết quả trong tình huống dốc toàn lực thi triển khinh công, vậy mà không có biện pháp so được với nữ hài hoàn toàn không có nội lực như Khưu Tiểu Ngư.
Cho nên trở lại thôn trang ngoài kinh, cũng chính là sơn trang Tiêu Lạc Trạch đang ở, hai người héo rũ, giống như bị người ta ngược đãi.
Khưu Tiểu Ngư đứng ở trước cửa thôn trang nhìn thoáng qua chỗ Tiêu Lạc Trạch ở hiện giờ, mà lúc này đã sớm có người đi thông báo cho Tiêu Lạc Trạch.
Khưu Tiểu Ngư mím môi, ở tốt như vậy, xem ra thân phận của Tiêu Mộc Trạch không đơn giản.Khưu Tiểu Ngư: “Hửm? Vậy mà các ngươi biết?”
“Không biết cô nương lấy thịt khô này từ đâu ra?” Trương Võ vội vàng hỏi.
Khưu Tiểu Ngư khẽ nhíu mày, nàng không thích hỏi một đằng trả lời một nẻo như vậy.
“Ăn xong, lên đường!” Lời ít mà ý nhiều.“Xin lỗi cô nương, chẳng qua huynh đệ bọn ta từng ăn thịt linh thú, giống y như đúc thịt thế tử cho bọn ta ăn, quá kích động, không phải cố ý mạo phạm.” Sau lưng hai người đã chảy đầy mồ hôi lạnh, không nghĩ tới khí thế của Khưu Tiểu Ngư đủ như vậy, đè ép bọn họ không thở nổi.
Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư lóe sáng, muốn bắt lấy gì đó nhưng không bắt được, sau đó gật đầu, ra hiệu cho bọn họ nhanh ăn đi.
Hai người biết Khưu Tiểu Ngư vội vã lên đường, nhanh chóng ăn hết thịt khô điều tức một lát, nội lực đều khôi phục.
Trong lòng hai người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì cùng là thịt linh xà, thậm chí thịt khô Khưu Tiểu Ngư cho bọn họ ăn còn trải qua gia công thành, nhưng bên trong ẩn chứa linh khí vô cùng đầy đủ.…
Thậm chí quỳ một gối xuống đất, chỉ khi bọn họ đối mặt với Tiêu Lạc Trạch mới quỳ xuống, nhưng hiện giờ bọn họ lại quỳ với Khưu Tiểu Ngư, cũng chính là tán thành thân phận của Khưu Tiểu Ngư từ tận đáy lòng.
“Ta không có nghĩa vụ trả lời bất cứ câu hỏi gì của các ngươi, sở dĩ cho các ngươi ăn thịt này, chỉ vì ta muốn lên đường.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư không chút biểu cảm nói.
Tuy hai người này có khả năng là người của Tiêu Mộc Trạch, nhưng dù sao không nhìn thấy người, sao Khưu Tiểu Ngư có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ.Hai người giật mình tỉnh táo lại, bọn họ đang làm gì thế?
Chất vấn Khưu Tiểu Ngư sao?
Chẳng trách Khưu Tiểu Ngư sẽ không vui, hai người chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Mạo phạm cô nương, ngại quá. Bọn ta chỉ quá kinh hãi mà thôi.” Trương Võ và Lý Quỳ lập tức xin lỗi.
Đúng rồi, hiện giờ hắn tên ℓà Tiêu Lạc Trạch mới đúng.
“Thế tử cẩn thận…”
“Thế tử điện hạ, chân của người…”





Bạn cần đăng nhập để bình luận