Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 417: Nước Chân Chính



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Đột nhiên cảm thấy có ℓẽ Bình Dương Hầu còn sống mới ℓà trừng phạt đối với hắn ta, chỉ cần Khưu Tiểu Ngư ở thành Vọng Hương một ngày, Bình Dương Hầu sẽ chịu tra tấn này một ngày.
Hơn nữa Lại Tư hiểu rất rõ Khưu Tiểu Ngư, kết cục cuối cùng của Bình Dương Hầu tuyệt đối không khá hơn chỗ nào, ai bảo nàng có nam nhân ℓàm vương gia.
Cả phủ Bình Dương Hầu cộng thêm hạ nhân và hộ vệ phải mấy trăm người, Khưu Tiểu Ngư xén một ℓần xong hệ thống của nàng có thể thăng cấp.
Hơn nửa tháng này, người bệnh ở cả thành Vọng Hương đều được Khưu Tiểu Ngư trị hết.
“Không kiểm tra ra được vết thương trên người bọn họ, mọi việc dựa vào chứng cứ cứ như vậy đi, ta tình nguyện đắc tội phủ Bình Dương Hầu cũng không muốn đắc tội lão già thích bênh vực người mình Tưởng Ngạo Thạch kia, huống chi còn có Tiêu Mộc Trạch.” Lý Tứ Bình lộ ra biểu cảm mặc kệ.
“Dạ, lão gia, vậy chúng ta có nên đi tạo quan hệ với phủ tướng quân không?”
“Hừ!” Lý Tứ Bình trừng sư gia của mình một cái.Ngoại trừ đám người thiếu cánh tay thiếu chân, còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt chi giả kim loại, bởi vì dị năng của Lại Tư có hạn, một ngày chỉ có thể chữa năm người, cho nên chỉ có thể chậm rãi xếp hàng.
Nửa tháng qua đi người của phủ Bình Dương Hầu điên mấy người, đều là mấy kẻ xấu xa tay dính mạng người.
Lực ý chí của Bình Dương Hầu kia còn rất mạnh, cùng tra tấn, đám người kia đều điên rồi, hắn ta còn có thể duy trì tỉnh táo.“Đào ra nước hãy nói với ta.” Lý Tứ Bình không cảm thấy bọn họ có thể đào ra nước, thành Vọng Hương đã quen tích cóp nước tuyết mùa đông dùng.
Tuy không dùng tới tận mùa đông kế tiếp, nhưng cũng xấp xỉ.
Đặc biệt là nha môn tri phủ, có một cái hầm siêu to, đặc biệt dùng để trữ băng.Sư gia kia rụt cổ, suýt nữa quên mất lão gia nhà mình có thù oán với Tưởng Ngạo Thạch, tuy đây là thù đơn phương của Lý Tứ Bình.
Bởi vì lúc trước là Tưởng Ngạo Thạch đề cử Lý Tứ Bình làm tri phủ ở thành Vọng Hương.
“Đúng rồi, còn có một việc, nghe nói quỷ y tiểu thư kia định đào giếng trong thành.”Khưu Tiểu Ngư xén điểm không nghiêm túc như thường ngày, ít nhất đau đớn gấp mấy lần người thường.
Lúc này ở nha môn, tri phủ ở sân sau thảnh thơi phẩm trà.
Sư gia của nha môn đi tới bẩm báo: “Lão gia, thật sự không xen vào sao, đó là phủ Bình Dương Hầu đấy.”“Phủ Bình Dương Hầu thì làm sao, phạm tội là tiểu tiểu thư của phủ Trấn Quốc tướng quân, huống chi còn không có chứng cứ. Chẳng lẽ ta phải vì lời nói một bên của phủ Bình Dương Hầu mà đi bắt người lại, đắc tội lão gia hỏa Tưởng Ngạo Thạch kia?”
Năm nay tri phủ của thành Vọng Hương đã hơn bốn mươi, 20 năm qua chưa từng về thành Vân Yên, đã sớm từ bỏ hi vọng trở về.
“Nhưng mà… Chúng ta đều biết đây là sự thật.”
Không có người coi trọng hành động đào giếng của Khưu Tiểu Ngư, nhưng cũng không có người ngăn cản.
“Thịch thịch thịch…” Dụng cụ đào giếng phát ra âm thanh, bùn đất không ngừng tràn ra từ ống dẫn.
Cảnh tượng thần kỳ này khiến người vây xem nói nhỏ.
“Đây ℓà thứ gì thế, không phải ℓà có thể tự động đào giếng đấy chứ?”
“Mọi người đừng vây xem ở đây, ℓát nữa sẽ khó đào hơn, nhưng mà nếu mọi người rảnh rỗi có thể giúp chở đất đi.” Lại Tư ở bên cạnh chỉ huy.
Gần đây hai người vô cùng nổi bật, rất nhiều người đều quen Lại Tư, cũng nhận ân tình của bọn họ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận