Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 331: Điều Kiện



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}“Nói đi, điều kiện gì?”
“Năm nay có việc gì có thể kiếm tiền, phải dẫn theo ta.” Tuy giọng điệu của Khưu Mai Hoa cứng rắn, nhưng biểu cảm ℓại vôr cùng ngượng ngùng.
“Có thể!” Khưu Tiểu Ngư trả ℓời quá sảng khoái, trong ℓúc nhất thời Khưu Mai Hoa chưa kịp phản ứng, sửng sốt ngay tại chỗ.
Đợi khi nàng ta ℓấy ℓại tinh thần, Khưu Tiểu Ngư đã rời đi.
Về đến nhà, Lại Tư gấp không đợi nổi hỏi:
“Lão đại, ngươi nói xem có khả năng ℓà Lưu Tấn không? Ngươi nói xem có phải hắn vì chữa trị cho cơ thể Diệp Lăng Vân, dẫn tới ℓực tinh thần suy yếu, bị Diệp Lăng Vân thôn phệ hay không?”
“Có ℓẽ không phải, nếu thôn phệ, Diệp Lăng Vân nên có ký ức của Lưu Tấn mới đúng. Hơn nữa ta nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Vân, dường như đồ trong không gian không có tới toàn bộ, hay ℓà không gian chưa hoàn toàn mở khóa.”
“Nếu là Lưu Tấn mà nói, không gian của hắn thật sự không chỉ nhỏ như vậy. Nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Vân, hắn chỉ biết xăng, hơn nữa ngay từ đầu cũng không biết tác dụng của nó.” Lại Tư nói.
Cuối cùng trong lòng hai người ôm hi vọng, nếu có thể mà nói, đương nhiên là bọn họ hi vọng Lưu Tấn có thể chiếm cơ thể của Diệp Lăng Vân, dù sao bọn họ không muốn tha cho Diệp Lăng Vân.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Không biết Lưu Tấn còn ở trong cơ thể Diệp Lăng Vân hay không?” Vẻ mặt Lại Tư sầu lo.
“Ở thì tốt, không ở cũng không có biện pháp, nói không chừng Lưu Tấn là bị miệng quạ đen của mình hại.” Khưu Tiểu Ngư lắc đầu bất đắc dĩ nói.Nhưng mà khả năng này không lớn.
Kế tiếp mỗi ngày Khưu Tiểu Ngư đều đến biệt thự, mỗi lần rời đi Khưu Mai Hoa đến đưa cơm, thì thấy đôi tay của Diệp Lăng Vân ôm đầu gối, trốn ở góc tường, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Khưu Mai Hoa hoài nghi hắn ta bị Khưu Tiểu Ngư chà đạp.
Nhưng vì năm sau khiến Khưu Tiểu Ngư dẫn nàng ta đi kiếm tiền, nàng ta không nói gì, thậm chí giả vờ như không biết.
Nửa tháng sau, cuối cùng Tiêu Mộc Trạch cũng giải quyết xong mọi việc, sau đó trở về.Huống chi Khưu Tiểu Ngư nói nàng có thể lấy ra càng nhiều lương thực sản lượng cao, nhưng mà cần bỏ tiền mua, cho dù hắn là vị hôn phu của nàng cũng vô dụng!
“Tiểu Ngư, ta muốn đi hỏi Diệp Lăng Vân xem, vì sao hoàng huynh coi trọng hắn như vậy?” Tiêu Mộc Trạch trưng cầu ý kiến của Khưu Tiểu Ngư.
“Huynh đi đi, dù sao hiện giờ hắn là ngươi thường, không cần lo lắng không đánh lại hắn.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Ta lo lắng hắn không nói cho ta.” Tiêu Mộc Trạch nói.“Vậy ta đi cùng huynh.” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có lẽ Diệp Lăng Vân sẽ nói.
Rất nhanh hai người nắm tay cùng nhau tới biệt thự, Khưu Mai Hoa nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn trắng mắt, phỉ nhổ, không biết xấu hổ!
Trước công chúng hai người tay nắm tay, đúng là đồi phong bại tục, nhưng không thể không thừa nhận nàng ta ghen tị.
Biết được chuyện Diệp Lăng Vân làm, hắn ước gì có thể lập tức giết Diệp Lăng Vân, sau đó lập tức nghĩ không thể để hoàng huynh Tiêu Mộc Yến của hắn biết, nếu không nhất định sẽ bảo bọn họ thả Diệp Lăng Vân ra.
Nếu biết Diệp Lăng Vân bị Khưu Tiểu Ngư phế đi, chỉ sợ sẽ không nhịn được giận dữ.
Không biết vì sao Tiêu Mộc Trạch có loại dự cảm, cho dù nói chuyện Diệp Lăng Vân hủy hoại lương thực cho hoàng huynh hắn, hoàng huynh hắn vẫn sẽ lựa chọn bảo hắn thả Diệp Lăng Vân, còn không trị tội hắn ta.
Cho nên khoan hãy nói chuyện này, dù sao Tiêu Mộc Yến không biết cụ thể có bao nhiêu lương thực.Lại Tư: “…”
Có đạo lý, nếu có thể nhịn xuống không nói lời nào, tiểu đội này của bọn họ sẽ không xui xẻo như vậy.
“Hi vọng sau khi hắn trở về, có thể sửa lại tật xấu nói nhiều này.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Lại Tư: “Tốt nhất là đừng kế thừa kỹ năng miệng quạ đen này.”Lại Tư im lặng, rõ ràng cũng nhớ tới miệng quạ đen của Lưu Tấn.
Tốt không linh, xấu linh, mấy lần vì miệng quạ đen của hắn ta, tiểu đội của bọn họ gặp nạn mấy lần.
“Hắn ngu ngốc như vậy sao?” Lại Tư cạn lời.
“Hắn không ngu, cũng phải có thể nhịn xuống không nói lời nào.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận