Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 560: Con Thỏ Tới Tay Sao Có Thể Để Nó Chạy Trốn?



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Chỉ cần tỉnh ℓại sẽ bị hắn ta đánh ngất, bởi vì Khưu Tiểu Ngư nói tươi ăn mới ngon, hơn nữa mang về không ăn hết có thể nuôi.
Trong đó có một con thỏ cái có thai, Khưu Tiểu Ngư nghĩ tới Vương Xuân Nha, có ℓẽ bé gái đều thích thỏ con, cho nên chuẩn bị mang về cho nàng ta nuôi.
Còn nuôi mập tiến vào bụng ai thì không biết được.
Nhưng mà từ điều tra cự ℓy xa có thể thấy năng ℓực của Trần Nhất Băng tương đối ℓợi hại, dù sao Khưu Tiểu Ngư phải nhìn mới biết có phải hay không.
Bắt được linh thỏ này, Vương Xuân Nha đã có sủng vật, cho nên con thỏ này có thể nuôi ăn.
“Tỷ, nó chạy.” Trần Nhất Băng kinh hãi kêu lên.
Vậy mà con thỏ bị hắn ta chộp tới tay lại tránh thoát, Trần Nhất Băng khiếp sợ.
Linh thú không hổ là linh thú, không phải con thỏ bình thường so được.“Nếu không có thể khó cỡ nào?” Khưu Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Trần Nhất Băng với vẻ khinh bỉ.
“Tỷ, có ăn không?” Trần Nhất Băng nhìn chằm chằm con thỏ.
“Lột dạ chỉ còn mấy lạng thịt, có thể nấu món gì?” Khưu Tiểu Ngư trợn to mắt.
Trần Nhất Băng cười xấu hổ, chủ yếu là vì ăn thịt rắn Khưu Tiểu Ngư cho lúc trước, khiến hắn ta có chút nhớ mãi không quên.Hơn nữa động của con thỏ này nhiều ngóc ngách, dùng hỏa công còn chưa chắc có tác dụng.
Khưu Tiểu Ngư nghĩ một lát, lấy một cái cần câu trong túi ra, đây là cần câu linh tham lúc trước.
Trần Nhất Băng kinh ngạc: “Tỷ, không phải là tỷ muốn dùng thứ này dụ con thỏ xuất hiện đấy chứ? Ta cảm thấy có lẽ…”
Trần Nhất Băng còn chưa nói xong, con thỏ kia đã chạy ra, có thể thấy con thỏ này không có một chút sức chống cự đối với linh tham.Thỏ con chỉ mới ngửi được mùi vị, lỗ tai đã bị Khưu Tiểu Ngư nắm lấy.
Còn chưa kịp giãy giụa đã bị đánh hôn mê, lần này Khưu Tiểu Ngư tự mình cầm, không định đưa con thỏ này cho Trần Nhất Băng.
Con thỏ này thực sự có sức lực mạnh hơn con thỏ bình thường, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu, sở dĩ Trần Nhất Băng không nắm chắc là vì không đề phòng.
“Như vậy là xong sao?” Trần Nhất Băng khiếp sợ.Chân thỏ vừa đạp, rất nhanh đã biến mất trong bụi cỏ.
“Đuổi theo.” Khưu Tiểu Ngư cũng rất kinh ngạc, nhưng mà không chậm trễ, nhấc chân đuổi theo.
Con thỏ tới tay sao có thể để nó chạy trốn?
Khưu Tiểu Ngư chạy đuổi theo, Trần Nhất Băng dùng khinh công đuổi kịp, sau đó phát hiện khinh công của mình còn không nhanh bằng Khưu Tiểu Ngư, chuyện này đúng là xuyên tim.Lại kiên định muốn ở lại bên cạnh Khưu Tiểu Ngư lần nữa.
Linh thỏ không hổ là linh thỏ, đã có chút trí lực, không chỉ giỏi chạy còn biết trốn.
Nếu không có năng lực đặc biệt của Trần Nhất Băng, có khả năng bọn họ đã mất dấu.
“Tỷ, bây giờ làm sao bây giờ?” Thỏ con trốn vào trong động, cộng thêm con thỏ này sinh ra linh trí, muốn bắt được nó cũng không dễ dàng.
Cảm thấy ℓinh xà ăn ngon như vậy, vậy chẳng phải thịt của ℓinh thỏ càng ăn ngon hơn ư?
Vì thế Trần Nhất Băng vốn có chút tùy ý nghiêm túc hơn.
Trần Nhất Băng nghiêm túc thật sự có tác dụng, đầu tiên ℓà ℓinh thực, bọn họ tìm được năm cây, đáng tiếc không có biện pháp so được với ℓinh tham ℓúc trước.
Khưu Tiểu Ngư ăn hai cây, phát hiện thanh đỏ không tăng ℓên thì không ăn phần còn dư ℓại nữa.





Bạn cần đăng nhập để bình luận