Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 391: Nhớ Huynh, Huynh Nhớ Ta Không?



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}“Tiểu Ngư!” Tiêu Mộc Trạch thở dốc dồn dập, ôm chặt Khưu Tiểu Ngư một ℓát mới buông nàng ra.
“Rầm…”
Hắc y nhân chật vật ngã xuống đất, hắn ta không có người đón.
Nếu không phải vì suy nghĩ Khưu Tiểu Ngư muốn tự do, hắn thậm chí ước gì Khưu Tiểu Ngư mỗi ngày dán sát bên hắn.
“Dùng lực tinh thần khống chế người ư?” Tiêu Mộc Trạch kinh ngạc, hắn vốn chỉ nghi ngờ mà thôi, hiện giờ xem ra Khưu Tiểu Ngư đã chắc chắn.
“Đúng vậy, bọn ta có người dẫn đường, những người khác không cần vào.” Khưu Tiểu Ngư nhìn lướt qua đám người ẩn nấp ở chỗ tối.
Mọi người: Ở trước mặt vương phi tương lai, bọn họ đều là trong suốt.
“Vương gia, các ngươi đi vào thì quá nguy hiểm.” Bọn họ làm hộ vệ sao có thể để chủ nhân là Tiêu Mộc Trạch đi vào mạo hiểm.“Hì hì…” Khưu Tiểu Ngư vui sướng hôn lên mặt Tiêu Mộc Trạch…
Những người khác: …
Bọn họ không nên ở đây, nên chui vào hầm ngầm!
Tiêu Mộc Trạch cảm thấy trên mặt ướt át, vui vẻ nhếch miệng, đôi tay ôm eo nhỏ của Khưu Tiểu Ngư.“Cao thêm một ít.” Tiêu Mộc Trạch nói.
“Thật vậy sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc vui mừng.
“Ừm.” Tiêu Mộc Trạch biết Khưu Tiểu Ngư để ý chiều cao của mình, cho nên trả lời rất chân thành.
“Hì hì…” Khưu Tiểu Ngư lập tức đứng thẳng, đối diện với Tiêu Mộc Trạch một lát, phát hiện đúng là cao thêm xíu.Tuy chỉ cao thêm một chút, nhưng Khưu Tiểu Ngư vẫn rất vui.
Tiêu Mộc Trạch cảm thấy trong lòng không còn, trái tim cũng hụt hẫng theo.
“Sao muội lại chạy tới thành La An?” Tiêu Mộc Trạch xoa đầu Khưu Tiểu Ngư, giọng điệu nói chuyện tràn ngập sủng nịch.
“Tìm bừa một thành thị, tới xén điểm, chính là khám bệnh cho người ta ấy.” Lúc này Khưu Tiểu Ngư mới nhớ tới, Tiêu Mộc Trạch còn chưa biết sự tồn tại của hệ thống.Khóe miệng Tiêu Mộc Trạch nhếch miệng cười tươi: “Điều tra một khoảng thời gian, mới tìm được nơi này.”
“Vậy các huynh tìm đúng rồi, đối phương là dị năng giả hệ tinh thần, chúng ta đi vào phải cẩn thận.”
Bởi vì Khưu Tiểu Ngư không biết cấp bậc dị năng tinh thần của đối phương là bao nhiêu, phạm vi khống chế rộng cỡ nào, nhưng mà đối phương muốn khống chế nàng, rõ ràng là không có khả năng, nàng chỉ lo lắng người của bọn họ bị khống chế sau đó giết hại lẫn nhau.
Nếu mất mạng thì Khưu Tiểu Ngư không cứu trở về được.Không phải Khưu Tiểu Ngư không tin tưởng Tiêu Mộc Trạch, mà lười giải thích.
“Quả nhiên là Tiểu Ngư nhà ta tâm địa thiện lương!” Tiêu Mộc Trạch cười nói.
Khưu Tiểu Ngư hiếm khi ngượng ngùng, bởi vì nàng là có mục đích, không đơn thuần là chữa bệnh cho người ta.
“Khụ… Chuyện đó, sao bọn huynh tìm tới nơi này?” Khưu Tiểu Ngư nói sang chuyện khác.
Cho dù có nguy hiểm cũng nên ℓà bọn họ đi vào xem xét thử, thử thực ℓực của đối phương mới có phương án đối phó.
“Dạ, tiền bối!”
Hắc y nhân nghe đám hộ vệ kia gọi Tiêu Mộc Trạch ℓà vương gia mới biết được thân phận của hắn, hóa ra vương gia đã đột phá tiên thiên sao?
Danh hào của Tiêu vương gia, bọn họ nghe như sấm bên tai, thậm chí còn có người tìm tới tổ chức sát thủ của bọn họ, bảo bọn họ đi giết Tiêu Mộc Trạch.
Sớm biết như vậy…
Thôi, nếu sớm biết trước bọn họ đã không rơi vào kết cục này.
“Hai vị tiền bối, đi vào cửa kia thì sẽ tiến vào phạm vi khống chế của người nọ.” Vẻ mặt hắc y nhân kia khẩn trương.
Dù sao vừa tiến vào người nọ sẽ biết bọn họ ℓàm phản.





Bạn cần đăng nhập để bình luận