Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 235: Nếu Có Cơ Hội Thì Ra Tay



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Khưu Tiểu Ngư nhìn theo Khưu Văn Vũ cưỡi ngựa rời khỏi thôn, đợi không nhìn thấy người mới quay trở về.
Tiêu Diệu Hoa đứng bên cửa sổ tầng 3, Tiêu Diệu Hoa nhìn Khưu Văn Vũ rời đi, nói với không khí:
“Theo sau, xem hắn ta đi ℓàm gì? Nếu có cơ hội thì ra tay.”
Tiêu Diệu Hoa không nhìn thấy khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch ℓên nụ cười xấu xa, nhưng mà với thị ℓực của Khưu Tiểu Ngư có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn ta.
“Như vậy cũng sắp tới lượt nhà ta, trước tết nhất định có thể vào ở nhà mới.” Lý đại thẩm cười đến gương mặt đầy nếp nhăn.
Ngay khi bọn họ nói đến khí thế ngất trời.
“Cứu mạng, mau tới đây, Nhị Thiết rơi từ trên núi xuống.”
Từng tiếng gào dồn dập còn hoảng loạn từ xa đến gần.Trương Tiểu Linh đang rửa rau bên giếng nước lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười, cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự là có hi vọng.
Bên cạnh giếng nước chỗ trung tâm thôn.
“Ta nói này Trương đồ tể, sao hôm nay heo nhỏ như vậy? Còn không đủ bán.” Lý đại nương nhìn tới nhìn lui cũng không hài lòng, thịt mỡ trên sạp đều bị mua hết, lúc này còn là sáng sớm mà.
Tuy nhà bọn họ có vòi nước, nhưng vẫn quen đến bên giếng nước giặt y phục, vừa vặn cùng nhau giặt cùng nhau nói chuyện, đây là lạc thú mỗi sáng của bọn họ.“Ngươi đúng là tự tìm đường chết, dây khoai lang đỏ kia không đủ cho chúng ta ăn, ngươi còn cho heo ăn.” Lý đại thẩm cười mắng.
“Không phải là Tiểu Ngư đã nói rồi sao? Thứ này phát triển rất nhanh, đợi đến năm sau còn sợ không đủ ăn à.”
Hiện giờ mỗi nhà có tiền tiết kiệm, nói chuyện vô cùng tự tin, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.
“Nói tới chuyện này, hẳn là sắp xây nhà ở của ngươi rồi đúng không?”Hơn nữa giặt xong còn có thể mua ít thịt trở về làm đồ ăn ngon.
Mỗi người hơn 32 lượng, có một số nhà tận năm người, thì chính là một trăm mấy chục lượng, đống ngân lượng này đương nhiên khiến bọn họ nỡ ăn thịt.
“Hôm nay không mua được heo ngon, ngày mai đi xa hơn chút mua. Đợi xây nhà xong ta tự mình nuôi heo, đến lúc đó không cần tới thôn khác thu mua.
Nghe Tiểu Ngư nói, dây khoai lang đỏ trong đất có thể cho heo ăn, đến lúc đó không cần đi cắt cỏ heo.” Trương Viễn để dao lên thớt gỗ, trên mặt tràn ngập ý cười nói.Bởi vì thợ xây trong thôn có hạn, tuy hiện giờ bọn họ có thể tự mình làm, nhưng trong thôn có rất nhiều việc cần hoàn thành, cho nên chuyện xây nhà ở vẫn giao cho thợ xây có chuyên môn.
Bởi vì bọn họ không có thời gian đi khai hoang, trong thôn sắp xếp chính là công việc xây nhà, còn chuyện khai hoang đợi năm sau lại nói.
Hiện giờ tuy trong thôn không thể nói là ăn cơm tập thể, nhưng đồ ăn gì đó đều dùng chung, nhà người nào muốn ăn thì xuống ruộng hái, đợi tới năm sau khai hoang xong mới bắt đầu phân chia.
“Mấy ngày nay đang xây nhà cho Trương Lão Tam, qua mấy ngày nữa hẳn là tới nhà ta.” Vẻ mặt Trương Viễn chờ mong nói.Nghĩ thầm bệnh của tên này còn chưa chữa khỏi, đã gấp không đợi nổi.
Khưu Tiểu Ngư biết Khưu Văn Vũ ra khỏi thôn xong sẽ có nguy hiểm, nhưng không ngăn cản hắn ta đi ra ngoài.
Có một số việc tình nguyện đi đối mặt, cũng không cần trốn tránh, đặc biệt là không trốn tránh được.
“A… Thoải mái!” Khưu Tiểu Ngư nằm trên ghế nằm trong sân, hiện giờ Khưu Tiểu Ngư đã không cần cố tình phơi nắng, làn da đã chậm rãi khôi phục.
“Sao ℓại thế này?”
“Các ngươi bảo người chạy nhanh đi tìm Tiểu Ngư đi.”
“Ta đi ta đi, ta chạy nhanh…”
Nghe được có người bị thương, đám phu nhân đang giặt y phục bên giếng nước ném hết chậu y phục sang một bên.
“Tiểu Ngư, mau… Mau… Cứu mạng…” Khưu Vũ thở hổn hển dựa vào cửa nhà Khưu Tiểu Ngư, bởi vì thở dốc quá ℓợi hại, nên nói chuyện đứt quãng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận