Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 552: Hối Hận



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Trần Nhất Băng: …
Bi ai thay bọn họ mấy giây.
Có ℓẽ không có ai trong bọn họ nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư thật sự vào núi hái thuốc, thậm chí không biết con gì đó gọi ℓà ℓinh thử, nếu biết nhất định sẽ hối hận muốn chết.
Lúc này hối hận đến mức xanh ruột.
Khưu Tiểu Ngư nghe xong lời Trần Nhất Băng nói thì biết, bọn họ xưng những động vật biến dị là linh thú, thịt linh thú có linh khí, chính là thứ Khưu Tiểu Ngư cần lúc này.
Trần Nhất Băng nhìn Khưu Tiểu Ngư ăn thịt rắn bổ sung thanh lam, nuốt nước bọt theo bản năng.
Tuy hắn ta còn chưa được ăn, nhưng ngửi mùi thôi đã cảm thấy thơm, thơm hơn những thứ hắn ta từng ăn trước đây.
Trần Nhất Băng đâu biết rằng, đây là vì hắn ta cảm nhận được linh khí trong thịt rắn.“Ngươi muốn ăn thử cái rắm.”
Vẻ mặt Trần Nhất Băng cứng đờ, cô nương này quá keo kiệt, trong tay có nhiều như vậy cho hắn ta nếm thử một chút thì làm sao?
Nếu là thịt rắn bình thường có khả năng Khưu Tiểu Ngư sẽ cho, nhưng thứ này bình thường sao?
Dây là thịt rắn có linh khí mình rất cần, linh thú kế tiếp còn chưa tìm được đâu, sao Khưu Tiểu Ngư có thể nỡ chia cho người khác ăn.Nhưng mà võ công của Khưu Tiểu Ngư cao cường, có lẽ hắn ta có thể lợi dụng thử xem?
Đôi mắt của Trần Nhất Băng khẽ đảo, thực ra lần này xuống núi hắn ta thật sự không nghĩ tới có được linh thú gì đó, chỉ muốn nhìn mấy động vật trong truyền thuyết.
Có ý nghĩ này, Trần Nhất Băng nói tin đồn trong giang hồ nghe được gần đây cho Khưu Tiểu Ngư.
Khưu Tiểu Ngư mới biết là do con nhện nàng giết được tạo thành.Nhưng mà hình như những người này chỉ biết tới con nhện, không biết về cự mãng.
Cho nên rốt cuộc là ai trộm mất nửa con rắn của nàng?
Khưu Tiểu Ngư vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
“Lúc trước nghe nói Hương Vân Sơn Trang tìm được một con linh hồ, hiện giờ các ngươi lại tìm được một con linh thử, không có linh thú to hơn sao?”“Cô nương, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Trần Nhất Băng da mặt dày nói.
“Chắc chắn rất muốn ăn ư?” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên.” Trần Nhất Băng gật đầu.
“Vậy ngươi nói cho ta nghe chuyện trên giang hồ của các ngươi và võ công bí tịch của các môn phái là gì? Ta hài lòng sẽ cho ngươi ăn.” Khưu Tiểu Ngư nói.Đáng tiếc vì hắn ta chưa từng tiếp xúc, cho nên không biết đó là linh khí, chỉ cảm thấy thịt rắn này có lực hấp dẫn người khác.
“Bọn ta có nghe nói tới chuyện này, nhưng mà không tìm được người của Hương Vân Sơn Trang. Còn linh thử, chỉ là nghe nói xuất hiện dạo gần đây, là một con chuột màu xám rất to. Cô nương, có thể cho ta ít thịt khô của cô nương nếm thử không?” Cuối cùng Trần Nhất Băng không nhịn được nữa da mặt dày đòi lấy.

Khưu Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Trần Nhất Băng một cái, Trần Nhất Băng còn tưởng Khưu Tiểu Ngư sẽ cho mình thịt rắn, trong lòng đang vui vẻ kết quả Khưu Tiểu Ngư mở miệng…
Trả giá một miếng thịt rắn, đổi ℓấy mấy tin tức này vẫn đáng giá, tuy vừa rồi Trần Nhất Băng nói một chút, nhưng mấy tin tức này còn xa mới đủ.
Khưu Tiểu Ngư: “Không biết võ công cũng có thể đánh bại các ngươi.”
Trần Nhất Băng: … Xuyên tim.
Đâu chỉ đánh bại bọn họ, quả thực chính ℓà đơn phương nghiền áp.
Phụt…





Bạn cần đăng nhập để bình luận