Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 486: Cho Dù Thế Nào, Người Không Chết Thì Tốt



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Cho dù thế nào, người không chết thì trốt, nhưng chỉ thiếu một hơi.
Vết thương như vậy nếu không phải dị năng bị giam cầm mà nói, Lưu Vân không có khả năng nghiêm trọng như thế, cũng may người chưa chết.
[Đinh, kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị!]
Khưu Tiểu Ngư cũng ℓười để ý giọng nói của hệ thống trong đầu, miệng vết thương trên người Lưu Vân được nàng chữa trị nhanh chóng khôi phục như cũ.
Nhưng vì dị năng của bọn họ đã bị giam cầm, Khưu Tiểu Ngư không ℓập tức chữa khỏi cho hắn ta, chỉ khiến Lưu Vân thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng.
Cho dù ℓà như vậy, nhiệm vụ của hệ thống cũng hoàn thành.
1000 điểm tới tay.
Tên này đúng là không có nhãn lực, không phát hiện Khưu Tiểu Ngư sốt ruột muốn biết ngọn ngành sao.
“Ồ, bọn ta bị nhốt ở nơi này ư?” Lưu Vân cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh.
“Ngươi có thể yên tâm nói, không nghe thấy được.” Đây là kỹ năng sau khi Khưu Tiểu Ngư đột phá, nếu không sao bọn họ dám ăn lẩu ở đây.
Tuy bên ngoài có người trông coi, nhưng không có người luôn nhìn chằm chằm bọn họ, mùi hương bọn họ ăn lẩu không tản đi được, càng đừng nói là âm thanh nói chuyện.“Vậy thì tốt quá, sao lão đại không giải dược lực trong cơ thể ta, dị năng của ta vẫn không dùng được.” Vẻ mặt Lưu Vân lên án.
“Địa lao này lúc nào cũng tản ra loại thuốc kia, giải cho ngươi không lâu sau sẽ bị giam cầm, đâu cần phí tâm tư đó.” Lại Tư trợn mắt nói.
“Lão đại, Lưu Vân thế nào?” Lại Tư lo lắng hỏi, tuy biết Khưu Tiểu Ngư có bản lĩnh, nhưng hiện giờ dị năng của bọn họ bị giam cầm, không biết có ảnh hưởng đối với Khưu Tiểu Ngư hay không.
“Không chết được.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Đến lúc này Khưu Tiểu Ngư đã biết dược vật giam cầm dị năng của bọn họ hẳn là một loại độc tố, hơn nữa liều thuốc rất mạnh, cho dù là dị năng của dị năng giả cửu giai cũng bị giam cầm.
Chẳng qua dị năng của Khưu Tiểu Ngư là hệ chữa trị, tương đối đặc biệt, có thể dễ dàng hóa giải dược vật này.Huống chi bọn họ vẫn đang bị giám thị.
Mở máy truyền tin ra, La Cảnh Hà và Diệp Lăng Vân cũng sắp tới thành trung tâm.
Dù sao nói không cho bọn họ tới, bọn họ cũng sẽ không nghe, cho nên Khưu Tiểu Ngư không liên hệ với bọn họ.
Bị nhốt cùng một chỗ còn có thể chiếu cố nhau, hơn nữa Khưu Tiểu Ngư muốn biết vì sao thiếu thành chủ kia lại có dáng vẻ của phụ thân nàng?“Tỉnh rồi thì tới ăn gì đi, nói chuyện phụ thân của ta.” Khưu Tiểu Ngư mở miệng người hiểu nàng đều biết, chỉ khi nàng gấp không đợi nổi mới có thể mở miệng.
“Lão đại, các ngươi không sao đấy chứ, có phải dị năng cũng bị giam cầm hay không?” Lưu Vân sốt ruột, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới tất cả mọi người đều bị sa lưới.
Còn hai người khác đã đang trên đường tới.
“Không sao. Có lão đại ở đây có thể có chuyện gì, ngươi vẫn nên nhanh chóng nói chuyện phụ thân của lão đại đi.” Lại Tư nói.Khoảng hai tiếng sâu, Lưu Vân mới chậm rãi tỉnh lại.
Hắn ta là bị mùi hương làm tỉnh, sau khi mở to mắt còn tưởng là xuất hiện ảo giác, bởi vì hắn ta nhìn thấy mấy người vây quanh bàn ăn lẩu, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Lão đại? Tiểu Tứ, ta không nằm mơ đấy chứ?” Còn vì sao Tiêu Mộc Trạch sẽ ở trong mơ của hắn ta, chuyện này có thể xem nhẹ.
Tuy bọn họ tiếp nhận Tiêu Mộc Trạch, nhưng vẫn không thích nam nhân của lão đại nhà bọn họ.Chuyện này khiến Khưu Tiểu Ngư không nhịn được nhớ tới Huyền Đình lúc trước, chẳng qua không biết chuyện này có liên hệ gì.
Huống chi lúc trước nghe Lưu Vân nói, có lẽ là điều tra được gì đó, cho nên phải đợi hắn ta tỉnh lại sau đó hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tới thành trung tâm, Lại Tư và Lưu Vân tách ra, tuy bọn họ trước sau bị bắt, nhưng hai người căn bản không kịp chạm mặt, cho nên Lại Tư không biết tình hình cụ thể.
Người tránh ở chỗ tối phát hiện mấy bọn họ không có gì khác thường, thì sau đó không chú ý nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận