Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 134: Chuyện Này Có Gì Mà Ngượng Ngùng Nói?



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Cho nên quan trọng nhất vẫn ℓà câu phía sau.
Khưu Tiểu Ngư gật đầu tán thành, nàng thật sự đói bụng, xem ra hôm nay có thể tiết kiệm được một bữa cơm.
Không biết buổi tối Khưu Văn Vũ đã trở về chưa, không có di động đúng ℓà không tiện.
Khi mạt thế, trên người Khưu Tiểu Ngư có mười mấy cái, tuy mỗi chiếc chỉ dài 20 cm và rộng 10 cm, nhưng cầm theo 10 chiếc vẫn hơi bất tiện.
Khưu Tiểu Ngư lại hóa buồn bực thành sức ăn.
Cũng may là Lý gia giàu có như vậy, phòng bếp trong nhà luôn chuẩn bị đồ ăn thừa, chính là lo lắng thường ngày chủ nhân muốn ăn thêm gì đó, cho nên nghe dặn dò lập tức bưng đồ ăn lên.
Cho nên Khưu Tiểu Ngư không đợi lâu, lại có thể bắt đầu ăn.
Sau khi trải qua chuyện này, có lẽ sau này Lý gia sẽ không mời Khưu Tiểu Ngư ở lại ăn cơm nữa.May mà có không gian, chẳng qua mỗi lần cho vào không gian thì sẽ không liên lạc được.
Đột nhiên nhớ tới chuyện đời trước, tâm trạng của Khưu Tiểu Ngư không tốt lắm, cho nên khi ăn cơm là liều mạng ăn, tốc độ rất nhanh không nói một câu.
Thậm chí cả nhà Lý Xuân Hoa đều cảm thấy bầu không khí hơi áp lực, muốn hỏi nhưng không dám, sợ quấy rầy Khưu Tiểu Ngư ăn gì đó.
Rất nhanh bọn họ không rảnh lo bầu không khí có áp lực hay không, bởi vì tốc độ ăn của Khưu Tiểu Ngư quá nhanh, chẳng những ăn hết phần của nàng, còn ăn sang phần của bọn họ.Ngay khi Lý Xuân Hoa chuẩn bị mở miệng hỏi, Trương Thị đuổi tới, dọa Lý Xuân Hoa mở miệng nói thành:
“Nương, sao nương lại đi ra đây?”
“Nghe tức phụ con nói, Tiểu Ngư đại phu có dưỡng nhan hoàn gì đó, ăn thứ đó vào có thể mỹ dung dưỡng nhan, không biết có còn hay không?”
Thực ra trong tay Lục Nhu Tâm vẫn còn chưa uống hết, nói muốn tặng cho Trương Thị uống, Trương Thị nghĩ tới uống vào sẽ tốt cho thai nhi, nên chủ động ra ngoài hỏi Khưu Tiểu Ngư xem còn bán nữa không.Cho dù thế nào, hôm nay xác định Lục Nhu Tâm mang thai là chuyện đại hỉ sự, tuy qua nửa tháng còn phải mời đại phu tới cửa bắt mạch, nhưng cũng không e ngại bọn họ phát tiền thưởng lúc này.
Lý Xuân Hoa tiễn Khưu Tiểu Ngư ra ngoài, vốn dựa theo quy củ không phải Trương Thị tiễn chính là Lục Nhu Tâm đi tiễn, chẳng qua lúc này mọi người cùng quên mất giới tính của Khưu Tiểu Ngư.
Huống chi trong đầu Lý Xuân Hoa đều là làm thế nào chữa khỏi trời sinh ngắn nhỏ của hắn ta, chuyện này lại không thể nói với người khác, cho nên vô cùng chủ động muốn tiễn Khưu Tiểu Ngư.
Thuận tiện cầu xin Khưu Tiểu Ngư đừng nói ra ngoài, dù sao quá mất mặt.Chiếc đũa chém ra tàn ảnh trên bàn cơm, một nhà bốn người trợn mắt há miệng.
“Bốp…”
Chiếc đũa đặt lên bàn phát ra âm thanh.
“Ta ăn xong rồi!”Đúng vậy, Khưu Tiểu Ngư nói là ta ăn xong rồi, mà không phải ta ăn no.
Sau khi nói xong Khưu Tiểu Ngư ngon ngoãn ngồi trước bàn ăn, đôi mắt tròn xoe khẽ chớp, giống như đang nói ta còn muốn ăn, nhưng ta không nói ta chịu đựng!
Lý Phúc Quý là người từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên nhanh chóng hoàn hồn, lập tức dặn dò hạ nhân.
“Bưng một bàn đồ ăn khác tới, bưng cơm lên!”
Nếu có thì rất vui, không có thì thôi, dù sao nàng ta đã già như vậy.
Không có biện pháp, tuy hiện giờ Khưu Tiểu Ngư coi như có tiền, đối với dân chúng bình thường mà nói trên vạn ℓượng bạc đúng ℓà số tiền ℓớn.





Bạn cần đăng nhập để bình luận