Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 361: Ta Có Ngoại Hiệu Này Từ Lúc Nào



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Khưu Tiểu Ngư như suy tư gì đó, không biết có phải tin tưởng ℓời Lại Tư nói hay không.
“Ngươi nói rất đúng, nhưng mà ngươi xác định bọn họ như vậy ℓà tới tìm ta khám bệnh sao?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư hoài nghi.
Dù sao những người này nhìn thấy nàng còn chạy nhanh hơn thấy ôn dịch.
“Ma y đâu? Vị nào ℓà ma y cô nương?”
“Các ngươi là tới tìm ta khám bệnh à, sao biết ta tới nơi này?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
Nói đến chuyện chính, cả người Lại Tư nghiêm túc hơn.
Nếu những người này tới tìm Khưu Tiểu Ngư khám bệnh, vậy nàng ta nên ra mặt nói chuyện mới được.
Cũng không thể để Khưu Tiểu Ngư làm giống như lúc trước, chữa bệnh miễn phí thì không nói, còn khiến người ta hận.Có đôi khi giết đỏ cả mắt, ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp bảo vệ bản tâm, nhưng lúc này Khưu Tiểu Ngư sẽ đánh bọn họ tỉnh.
Đây cũng là lý do Khưu Tiểu Ngư có thể thành lão đại của bọn họ, bọn họ còn tin phục như vậy.

“Bọn ta đã sớm nghe được ma y cô nương xuất hiện ở đây, trợ giúp bá tánh không có tiền chữa bệnh ở trấn nhỏ chữa bệnh, y thuật lợi hại, chỉ trong nháy mắt thấy được hiệu quả.”Đột nhiên có người lấy bức họa ra, nhìn bức họa một cái, nhìn Khưu Tiểu Ngư một cái, lại nhìn bức họa một cái.
Khưu Tiểu Ngư tò mò ló đầu qua xem, phát hiện gương mặt trong bức họa có chút quen mắt, chẳng qua họa pháp quá thô ráp không rõ lắm.
Đột nhiên nam nhân cầm bức họa bất ngờ lùi về sau mấy bước, vội vàng chắp tay thi lễ:
“Tại hạ bái kiến ma y cô nương.”Kể từ lúc trước Khưu Tiểu Ngư tự xưng là Lôi Tiểu Phong xong, hiện giờ lại có thêm một xưng hô.
“Là ta, các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Khưu Tiểu Ngư hỏi…
Vèo vèo vèo…
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Khưu Tiểu Ngư.“Ta tên Khưu Tiểu Ngư.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc tự giới thiệu.
Nam nhân cầm bức họa kia sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Hóa ra ma y cô nương tên là Khưu Tiểu Ngư, ma y cô nương có lý!”
Lại Tư: “… Nhịn xuống, ta nhất định có thể nhịn xuống, phốc… Khụ khụ… Phốc…”
“Ngươi đang đánh rắm sao, phốc phốc phốc?” Khưu Tiểu Ngư quay đầu trừng Lại Tư một cái.Chỉ có Khưu Tiểu Ngư mới làm được chuyện cưỡng ép người ta chữa bệnh, đổi lại là người nào không dùng bản lĩnh thuyết phục, sau đó khiến người khác cầu nàng ta.
Nghĩ tới tính tình của Khưu Tiểu Ngư một lát, trừ phi có người nàng để ý ở bên cạnh ước thúc nàng, nếu không Khưu Tiểu Ngư chỉ biết tùy tâm hành sự.
Hơn nữa đầu óc thiếu một sợi dây, cảm thấy giúp người chữa bệnh, nàng đạt được điểm từ chỗ hệ thống, đạt được khen thưởng chính là giao dịch bình đẳng, cũng đã xem như là thù lao.
Đừng nhìn Khưu Tiểu Ngư giống như không hiểu chuyện gì, nhưng thực ra nàng là người làm việc luôn có chuẩn tắc của chính mình, có hạn cuối, nếu không đã không thể dẫn theo bọn họ trưởng thành trong thế giới chôn vùi đạo đức nhân tính như mạt thế.
“Ồ, vẫn không nói vì sao các ngươi biết ta sẽ tới đây?” Từ trước tới nay Khưu Tiểu Ngư vẫn ℓuôn không quên trọng điểm.
“Vậy ngươi sắp xếp đi.” Khưu Tiểu Ngư không phản bác ℓời Lại Tư nói, giao hết cho nàng ta.
Nếu không phải Khưu Tiểu Ngư không đáng tin mà nói, Lại Tư tình nguyện ở thôn Khưu gia ℓàm nghiên cứu, cũng không muốn chạy theo nàng khắp nơi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận