Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 506: Mặc Cả



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}“Cô nương à, 35 ℓượng thực sự đã rất cao.” Chưởng quầy kia sắp khóc, nếu không phải sợ ℓão hổ nằm trên đất đả thương người, hắn ta tội gì ở đây mặc cả với Khưu Tiểu Ngư.
Khưu Tiểu Ngư càng thêm rối rắm, ℓúc này có phải nàng nên cầm dược ℓiệu rời đi, ℓấy ℓui ℓàm tiến hay không?
Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, Khưu Tiểu Ngư thậm chí ngửi thấy mùi thơm đồ ăn trên đường phố, còn có con hổ to ở cửa tiệm thuốc, đã hấp dẫn không ít người vây xem.
Chưởng quầy kia khẽ đảo mắt, vẻ mặt ℓấy ℓòng nói: “Vị cô nương này, ngươi muốn 40 ℓượng không phải không thể.”
“Điều kiện gì?” Khưu Tiểu Ngư mím môi hỏi.
“Con hổ này của ngươi có bán không?”
Khưu Tiểu Ngư nghe chưởng quầy hỏi như vậy hơi kinh ngạc: “Chỗ các ngươi không phải ℓà tiệm thuốc sao? Cũng mua cả hổ à?”
“Khụ khụ… Cô nương nói chết sống là có ý gì?” Chưởng quầy kia lộ vẻ mặt kỳ lạ còn rối rắm hỏi.
“Lão hổ này không chết, nếu còn sống tương đối đáng giá, ta sẽ không đánh chết nó. Nếu chết tương đối đáng giá, vậy ta đánh chết nó giúp ngươi.” Khưu Tiểu Ngư trả lời với vẻ thản nhiên, nhưng vô cùng đơn giản.
Nhưng mà chưởng quầy suýt nữa bị sặc chết, hóa ra làm ăn còn có thể làm như vậy.
“Cô nương mong đợi một lát, ta đi hỏi chủ nhân xem muốn sống hay chết.” Còn vấn đề này căn bản không cần thiết hỏi, đây là lão hổ đấy, chỉ cần có tiền có người nào không cần?“Mất tiền không?” Khưu Tiểu Ngư do dự hỏi.
Liếc mắt nhìn thanh lam của mình, cảm thấy lúc này có mấy đại hán tới, có lẽ nàng cũng có thể đánh thắng được, cho nên không lo lắng.
Còn hạ dược gì đó, Khưu Tiểu Ngư hoàn toàn không cần lo lắng, tuy ký ức của nguyên chủ mơ hồ, nhưng Khưu Tiểu Ngư biết thể chất của nguyên chủ tuyệt đối không đơn giản, ít nhất chuyện trúng thuốc sẽ không xảy ra.
“Không phải chỉ có một ít thức ăn thôi ư, sao có thể đòi ngân lượng của cô nương được.” Chưởng quầy buồn cười lắc đầu, chỉ cảm thấy Khưu Tiểu Ngư đúng là tiểu cô nương.“Mua hết mua hết, chỉ cần cô nương chịu bán bọn ta sẽ mua.” Chưởng quầy vừa thấy có hi vọng, vội vàng nói.
Khưu Tiểu Ngư trầm ngâm một lát: “Các ngươi muốn chết hay sống? Giá cũng không thể rẻ.”
Chưởng quầy kia không dám coi thường Khưu Tiểu Ngư, bán dược liệu còn mặc cả, chắc chắn không phải không biết giá thị trường.
Khưu Tiểu Ngư: Ta thật sự không biết giá thị trường, nhưng chỉ cần vẻ mặt ta không chút biểu cảm, các ngươi sẽ không biết.”“Cô nương có việc gấp sao?” Chưởng quầy sốt ruột, hắn ta sớm đã phát hiện có rất nhiều người lặng lẽ rời đi, cũng biết trong thị trấn này có nhiều người có tiền, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người cướp mua con hổ này.
“Ta đói bụng, muốn đi ăn gì đó.” Khưu Tiểu Ngư nhăn mặt nói.
Hình tượng của Khưu Tiểu Ngư lúc này không tốt hơn khất cái bao nhiêu, nếu nói có khác biệt đó chính là eo thẳng, cùng với khí chất từ trong xương cốt.
“Hóa ra cô nương đói bụng, không sao, tiệm thuốc của ta có đồ ăn, cô nương không ngại có thể mang con hổ vào trước, để tại hạ chuẩn bị ít đồ ăn cho cô nương, sau đó chậm rãi đợi.”“Sức ăn của ta rất lớn.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc.
“Cô nương yên tâm đi, tuyệt đối có thể khiến ngươi ăn no.” Chưởng quầy không thèm để ý, đợi thấy rõ được sức ăn của Khưu Tiểu Ngư xong, hối hận cũng không còn kịp nữa.
“Vậy chúng ta mau vào đi.” Khưu Tiểu Ngư khiêng con hổ tiến vào trong tiệm, giống như sợ chưởng quầy đổi ý.
Đám người vây xem ồ lên, khiếp sợ đến mức cằm sắp rớt xuống, không nghĩ tới một cô nương gầy yếu như vậy có thể khiêng con hổ to như thế.Con hổ to như vậy nằm ở cửa tiệm thuốc, đã sớm khiến người khác chú ý, thậm chí có người chạy về mật báo.
Dù sao tuy nơi này là thị trấn, nhưng cũng không thiếu kẻ có tiền, đặc biệt là đám địa chủ viên ngoại, trong tay chưa bao giờ thiếu tiền.
Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng da hổ cũng đủ khiến bọn họ động lòng.
“Phải đợi bao lâu? Hay là ngươi đưa tiền dược liệu cho ta trước, đợi lát nữa ta lại qua.” Khưu Tiểu Ngư vội vàng muốn ăn đồ ăn của người bình thường, trong khoảng thời gian này ở trong núi đã ăn đủ món ăn hoang dã.




Bạn cần đăng nhập để bình luận