Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 236: Nhị Thiết Là Ai Làm Hại



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi trước.” Khưu Tiểu Ngư còn chưa nói xong, người đã đi xa.
Khưu Vũ quỳ rạp trên mặt đất ổn định một ℓát, ℓúc này mới chạy về phía giếng.
Lúc này Khưu Tiểu Ngư đã nắm ℓấy tay Nhị Thiết, ngân châm xuất hiện trong tay nàng, vung tay ℓên đều chui vào cơ thể Nhị Thiết, còn có trên đầu, khoảng mười mấy ngân châm.
Tất cả mọi người không dám mở miệng, tuy bao vây ℓại nhưng không dám dựa vào quá gần, sợ gây cản trở Khưu Tiểu Ngư cứu người.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Nhị Thiết, nương của Nhị Thiết có chút không dám tin.
Vốn tưởng rằng Nhị Thiết bị thương thành như vậy e rằng sẽ không sống nổi, hiện giờ nghe Khưu Tiểu Ngư nói như thế, nương của Nhị Thiết không nhịn được khóc to, vui mừng phát khóc.
Hơn nữa phụ thân ở lò gạch nung gạch, đã có người đi thông báo cho hắn ta, chỉ sợ đang sốt ruột trở về.
Khưu Tiểu Ngư cũng không trả lời câu hỏi này, bởi vì nàng biết không cần phải trả lời, mà hiện giờ nàng phải đi điều tra xem, rốt cuộc là ai hạ độc còn làm trọng thương một tiểu hài tử tám chín tuổi như Nhị Thiết.Hài tử ở nông thôn rất khỏe mạnh, mỗi ngày leo núi lội sông, rất chắc nịch, sao có thể dễ dàng lăn từ trên sườn núi thấp như vậy xuống được.
Cho dù là lăn xuống dưới, cũng không đến mức trọng thương thành như vậy.
Lúc này trong rừng trên sườn núi, một người mặc y phục xám đang đánh nhau với một hắc y che kín mặt.
Người áo xám bị đánh lùi về sau mấy bước, đang định đuổi theo thì phát hiện hắc y nhân kia đã chạy mất.Nói ra tu luyện cửu khiếu thần châm quyết cũng không phải vô dụng, ít nhất là phối hợp với dị năng, hiệu quả càng tốt.
Mấy phút sau, Khưu Tiểu Ngư rút châm.
“Rửa sạch sẽ băng bó vết thương, trở về dưỡng thương thật tốt, qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn. Tạm thời sẽ hôn mê mấy ngày, ngày mai ta lại qua nhìn xem.” Khưu Tiểu Ngư dặn dò.
“Ô ô ô… Tiểu Ngư… Nhị Thiết không sao chứ? Thật sự không sao đúng không?”Thực ra sở dĩ Nhị Thiết có thể được người ta phát hiện ra nhanh như vậy đưa về cứu chữa, là vì đám người của Tiêu Mộc Trạch ẩn ở trong tối một khi phát hiện, lập tức ôm người đến nơi có thể thấy được, nếu không e rằng Nhị Thiết đã chết cũng không có ai phát hiện ra.
Thật sự là muộn thêm hai phút nữa, cho dù là Khưu Tiểu Ngư có dị năng cũng không cứu được.
Sinh mệnh trôi đi quá nhanh không kịp ngăn cản, cho dù Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi cho cơ thể Nhị Thiết, nhưng chỉ chữa vết thương mà thôi, sinh cơ đã đứt.
May mắn Khưu Tiểu Ngư tới kịp thời, sau đó dùng ngân châm phong bế sinh cơ của Nhị Thiết, lúc này mới bắt đầu chữa trị.Ngay cả nương của Nhị Thiết cũng che miệng, không dám khóc thành tiếng, chỉ tùy ý lau nước mắt không ngừng chảy, bởi vì từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc như bây giờ.
Khưu Tiểu Ngư lộ ra biểu cảm nghiêm túc như vậy, chứng minh sinh mệnh của Nhị Thiết đe dọa, vô cùng khó trị.
Thực ra trong lòng Khưu Tiểu Ngư vô cùng tức giận, rốt cuộc là ai chẳng những dùng độc với tiểu hài tử, còn đánh người bị thương thành như vậy.
Đúng vậy, tuy Nhị Thiết ngã xuống núi, nhưng vết thương ở phần đầu hắn ta là đòn nghiêm trọng, trúng độc trước sau đó bị đòn nghiêm trọng, lúc này mới rơi xuống núi.Trong thôn này tuyệt đối không thể xuất hiện tai họa ngầm như vậy.
“Người thủ ở chỗ này, đi ra cho ta.” Khưu Tiểu Ngư tới chỗ chân núi Nhị Thiết ngã, kêu lên với một thân cây.
Thị vệ ẩn trong lá cây tự cho rằng mình đã ẩn nấp rất kỹ: …
“Ta không muốn nói lại lần nữa.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận